Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 107: 107: Mẹ San San Bị Chiều Hư Rồi




"Trốn thoát?"

Trên dãy hành lang của bệnh viện, thân ảnh một người đàn ông cao lớn, đang nghiêm trang nghe điện thoại. Thông qua sắc mặt và giọng nói của anh thì rất dễ để nhận ra rằng có sực việc gì đó đã không đúng với ý muốn của anh.

Từ mày kiếm gắt gao cau lại, cho đến ánh mắt hằn lên những tia sắc lạnh, hàn khí đi theo lời nói của anh khiến đối phương lo âu, sợ sệt.

[Boss bớt giận, tuy cô ta mang thai nhưng lại cả gan dám bỏ chạy, tụi em có đuổi theo nhưng vừa quay qua quay lại ả đã trốn thoát, hiện tại em đang cho tất cả mọi người truy tìm rồi, chắc chắn sẽ sớm bắt được người, xin Boss cứ yên tâm.]

"Tìm không được cô ta thì các người cũng đừng để tôi phải thấy mặt."

[Dạ dạ, tụi em sẽ cố gắng tìm được ả sớm nhất có thể.]

"Cử một đội vệ sĩ đến bệnh viện A canh gác cho tôi, chọn người giỏi nhất, thân thủ nhanh nhẹn nhất."

[Dạ vâng, em lập tức thu xếp ngay.]

Kết thúc cuộc gọi với người đàn em, Đình Hạo Nguyên liền mang theo cơn bực tức mà quay trở về phòng bệnh.

Đúng như mệnh lệnh của người đàn ông quyền lực, chưa đầy một tiếng sau trước cổng bệnh viện đã có một nhóm người mặc đồ đen đến canh gác, có hai người được anh chọn lên gác trước cửa phòng bệnh. Bất cứ một người nào muốn vào trong đều phải cho xem thẻ ngành và bắt buộc phải để lộ mặt.

Một bệnh viện vốn dĩ rất bình thường nhưng giờ đây lại trở nên xôn xao nhiều lời bàn ra tán vào, chuyện Chủ tịch tập đoàn Đình thị đội vợ lên đầu, sủng vợ lên tận trời là đầu tiên. Giờ lại có thêm một nhóm vệ sĩ đến canh gác lại càng trở nên thu hút.

"Lần đầu tiên tôi thấy đi sinh mà mang theo cả vệ sĩ, nhìn kìa, trông họ thật bậm trợn."

"Do cô không biết đó thôi, là người trong hào môn thường thì sẽ có rất nhiều kẻ thù, nên đi đâu cũng mang theo vệ sĩ là chuyện quá bình thường rồi."

"Vậy sao, làm người giàu cũng nguy hiểm nhỉ..."

"Chứ còn gì nữa..."

Ngoài hành lang, chỉ cần là ai đi ngang qua căn phòng của Bội San đang lưu trú đều buông lời bàn tán, khi họ nhìn thấy hai "ông thần đen" đang đứng trước cửa phòng canh gác.

Bội San sau khi nhìn thấy hai người vệ sĩ thì cũng không khỏi hiếu kỳ nên liền quay qua hỏi người đàn ông đang bận bịu thay bỉm cho tiểu thiếu gia Hạo Du.

"Hạo Nguyên, hai người đàn ông đứng bên ngoài là ai vậy anh?"

"Là vệ sĩ anh cử đến để bảo vệ cho em và con."

"Có chuyện gì sao anh? Sao phải cần người đến bảo vệ?"

Người đàn ông vẫn chăm chú với công việc của một người làm bố, nhưng vẫn nghe rõ những gì Bội San vừa hỏi, biết cô đang lo lắng nên anh liền giải bày hết mọi chuyện cho cô biết.

"Trác Lâm bị lật tẩy rồi, anh cho người bắt cô ta về trừng trị nhưng không may đám đàn em lại để ả chạy thoát. Anh sợ cô ta chó cùng rứt dậu sẽ làm hại đến em và con nên không thể không đề phòng."

Sau câu trả lời của Đình Hạo Nguyên là một khoảng lặng, thấy Bội San không nói gì nên anh liền nhìn sang cô, khẽ giọng hỏi lại:

"Em đang nghĩ gì vậy? Có phải là đang lo lắng cô ta sẽ tìm đến không?"

Bội San không nói gì mà chỉ lắc đầu, sau đó cô mới nhỏ giọng lên tiếng:

"Em thấy cô ta cũng thật đáng thương, vì yêu mà lầm đường lạc bước, nên mới ra nông nỗi này."

Anh còn tưởng cô đang sợ, nhưng hóa ra là đang lắng đọng để cảm thương cho người phụ nữ xấu xa ấy, trước tấm lòng hiền lành rộng lượng của cô gái, Đình Hạo Nguyên càng cảm thấy quyết định chọn lựa người phụ nữ này là hoàn toàn chính xác.

Thay bỉm cho Hạo Du đã xong, anh đặt cậu nhóc vào nôi, sau đó đi về phía giường, nắm tay Bội San cưng chiều hôn nhẹ một cái.

"Em tưởng cô ta vì yêu anh mà trở nên mù quáng như vậy sao?"

"Ý anh là..."

"Thật ra cô ta vì muốn cứu vớt tập đoàn của Trác gia nên mới chen chân vào nhà họ Đình, họ dùng chút tình cảm năm xưa rồi muốn gắn kết thông gia, cho Trác Lâm leo lên vị trí Thiếu phu nhân để thuận tiện việc bòn rút tiền. Mặt khác là vì địa vị, vì ánh sáng hào môn đánh bật lòng tham của con người. "

Nói đến đây Đình Hạo Nguyên ngừng lại một chút, anh đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nằm trọn trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng âu yếm, sau đó mới nói tiếp:

"Cô ta chính là người đã điều tra quá khứ của em rồi lập kế chuyển hết bằng chứng tìm được đến tay ba mẹ anh. Nhưng mẹ anh lại bị em làm cho cảm động, biết mẹ anh đã âm thầm chấp nhận em nên mới tiếp tục bày mưu để em hiểu lầm rồi rời xa anh, từ đó cô ta mới có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch."

"Lẽ ra anh nên giải quyết cô ta ngay từ khi biết chuyện cô ta vạch chuyện của em ra trước mặt ba mẹ, nếu anh giải quyết dứt khoát hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi quá xa như thế này, em cũng không phải chịu đựng cực khổ."

Thấy nét mặt tuấn tú của người đàn ông chợt đượm buồn, Bội San đã cảm thấy mủi lòng, cô dùng bàn tay còn lại của mình đặt lên tay của anh, sau đó khẽ cong môi mỉm cười.

"Em nghĩ nếu lúc đó anh cũng vạch mặt cô ta ra trước mặt hai bác thì với trình độ diễn xuất của cô ta, bác gái cũng sẽ không tin lời anh nói đâu. Bà cũng sẽ cho là cô ta làm đúng, vì nhờ Trác Lâm mà ba mẹ anh mới biết được thân thế phức tạp của em. Cho nên anh không có lỗi."

Đình Hạo Nguyên nhìn người con gái hiểu chuyện trước mắt mà cảm thấy việc yêu cô, chưa bao giờ là đủ. Anh đang cảm thấy rất may mắn khi tìm lại được tình yêu của mình.

Khi tâm trạng vui thì nụ cười sẽ luôn luôn hiện hữu, Đình Hạo Nguyên ngay lúc này cũng vậy. Nơi khóe môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp.

"Cảm ơn vợ! Anh yêu vợ!"

Nói xong những lời yêu thương, anh còn thản nhiên đặt lên trán Bội San một nụ hôn ngọt ngào, mặc cho trong phòng còn có Bội Sam đang ngồi vẽ tranh trên giường bên cạnh.

"Bảo bảo thấy rồi nha, ba Nguyên hôn mẹ, mà không hôn con!"

Bội Sam vẫn vẽ tranh, nhưng nét mặt thì lại phụng phịu hờn dỗi, nhìn nét mặt đáng yêu cú bé con khiến Đình Hạo Nguyên và Bội San đều bật cười thành tiếng.

Sau đó ông bố trẻ đành phải rời xa vợ mình để mà đi qua dỗ dành tiểu công chúa nhỏ.

"Được rồi, để ba bù đắp cho bảo bảo nhé! Con gái ngoan nào, đừng dỗi nữa nhá..."

"Không đâu, bảo bảo nghỉ chơi với ba rồi. Trong mắt ba lúc nào cũng chỉ có mẹ San San thôi. Mẹ ăn ba cũng bón cho mẹ, mẹ tắm ba cũng đi theo, đến lúc mẹ ngủ ba cũng ở bên cạnh, nắm tay của mẹ. Chưa hết, bảo bảo nghe bác sĩ dặn là mẹ phải tập đi lại vậy mà mỗi khi mẹ đi ba thấy mẹ nhăn mặt, hay đau một tí thì ba lại cuống hết cả lên. Sau đó ba không cho mẹ đi nữa, nhưng mà lời bác sĩ dặn là muốn tốt cho mẹ, ba chiều mẹ như vậy là không đúng đâu."

Đình Hạo Nguyên và Bội San hoàn toàn sững sờ trước một màn lý sự của cô con gái nhỏ, trước tình huống dở khóc dở cười hiện tại, đôi phụ huynh trẻ còn chưa biết nên ứng xử như thế nào thì lúc này từ phía cửa bất ngờ vang lên một giọng nói:

"Ai đang ức hiếp cháu gái của bà vậy đấy hả?"1