"Lát nữa người dậy thì nhớ là đừng có để anh ta bước xuống giường, cơ thể đã thiếu máu nếu vẫn còn cố sức thì không hay đâu."
"Nhưng mà nếu anh ấy không nghe lời thì sao? Bác sĩ cũng biết thân phận của người đàn ông này thế nào mà, đâu phải là hạng chúng ta có thể nói gì nghe đó như những bệnh nhân khác. Anh ta thương vợ, lo cho vợ như vậy lát nữa tỉnh lại thì kiểu gì cũng chạy về tìm cô ấy cho coi."
"Tôi không cần biết, nhưng đây là nhiệm vụ của cô. Nếu để người này xảy ra chuyện gì thì cô có đổi cả gia tài cũng không đền bù nổi đâu đó, lo mà trông chừng cẩn thận."
Vị bác sĩ Trưởng khoa thẳng thừng nói rồi liền quay lưng bỏ đi không một chút thương tiếc, khiến Bích Cầm ngẩn ngơ đứng đó mà khóc không thành tiếng.
Vừa rồi khi bác sĩ chọn điều dưỡng đến phụ trách trực ca bệnh này, thì khi nghe nói đến bệnh nhân là Đình Hạo Nguyên thì ai nấy đều từ chối đây đẩy rồi chuồng đi mất hút, chỉ có mình Bích Cầm là người chậm chân nên bị điều đến, giờ đây cô chỉ biết nhìn người đàn ông vẫn còn đang truyền nước trên giường mà miễn cưỡng thực hành nhiệm vụ.
Cô lẳng lặng đứng đó chẳng biết từ lúc nào bản thân đã bị nét đẹp của nam nhân ấy thu hút đến si mê.
Một người đàn ông sở hữu nét đẹp như một nam thần, thân hình cao lớn, vạm vỡ, thần thái phong độ, gương mặt thì khôi ngô tuấn tú khỏi phải bàn, đến lúc này Bích Cầm mới tin vào lời đồn trong thiên hạ rằng Tổng tài của Đình thị là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, là mẫu người mà bất cứ một cô gái nào cũng ao ước được anh nhìn tới dù chỉ một lần.
Bích Cầm cứ thẩn thờ đứng đó say mê nhìn chồng của người khác mà chẳng hề nhận ra rằng người phụ nữ của Đình Hạo Nguyên đã xuất hiện từ phía sau khá lâu, thấy cô cứ mãi nhìn Đình Hạo Nguyên nên lúc này Bội San mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Hmm... Chồng tôi thế nào rồi?"
Giọng nói của Bội San bất ngờ vang lên mới khiến Bích Cầm hoàn hồn trở lại, cô giật mình quay sang trái rồi lại sang phải để tìm chủ nhân của giọng nói ấy nhưng không ngờ rằng Bội San đã được một nữ y tá khác đẩy xe lăn đến bên cạnh giường bệnh của Đình Hạo Nguyên.
Thấy Bích Cầm cứ lúng túng như "gà mắc tóc" Bội San liền cất lên thêm một câu hỏi, kèm theo cái nhướng mày lạnh lẽo.
"Anh ấy vẫn ổn chứ?"
"Dạ ổn. Anh ấy à không Đình tổng ngất là do đã hiến máu quá nhiều dẫn đến thiếu máu cộng thêm sức khỏe trước đó đã có chút suy nhược nên mới không chống đỡ nổi mà ngất đi. Ngài ấy lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, phu nhân đừng lo lắng."
Đại não của Bội San chỉ chăm chú vào bốn từ "hiến máu quá nhiều" mà Bích Cầm vừa nói, cô nắm lấy bàn tay của người đàn ông ấy, hai hàng lông mày đã khẽ cau lại vì lo lắng.
"Vậy chúng tôi ra ngoài chờ, có chuyện gì thì phu nhân cứ gọi."
Nữ y tá đi cùng Bội San nói rồi cùng với Bích Cầm rời khỏi phòng bệnh, để đôi vợ chồng trẻ có được không gian riêng.
Khi tất cả đều rời đi, Bội San mới đặt bàn tay ấm áp của người nam nhân ấy áp lên gò má của mình, sau đó nhỏ giọng thì thầm.
"Anh vì em mà đánh đổi cả sức khỏe luôn sao? Đã vậy còn cố chịu đựng để ra nông nổi này, giờ thì hay rồi xem ai chăm sóc ai đây."
"Dĩ nhiên là anh chăm sóc vợ rồi."
Không biết Đình Hạo Nguyên đã tỉnh lại từ lúc nào mà khi Bội San vừa dứt lời thì anh đã lên tiếng, khiến cô có chút bất ngờ.
"Anh tỉnh khi nào vậy?"
"Từ lúc vợ vào."
Nghiễm nhiên nói rồi anh kéo tay cô gái đặt lên bờ môi của mình, trao đến một nụ hôn cưng chiều.
"Sao lại chạy qua đây? Động đến vết thương thì phải làm sao, em cũng biết anh tỉnh lại thì sẽ trở về với em ngay mà."
"Chính vì biết anh sẽ không lo cho bản thân mình mà chạy về nên em mới đích thân qua đây cho anh yên tâm. Em khỏe rồi, con cũng rất ngoan còn có y tá trông phụ nên anh cứ yên tâm nằm đây nghỉ ngơi cho khỏe đi đã."
"Nhưng anh muốn chăm sóc cho vợ, muốn bù đắp lại lỗi lầm..."
"Anh muốn chăm sóc cho người khác thì bản thân phải khỏe mạnh trước đã, đừng có lúc nào cũng ổn, cũng không sao rồi đột nhiên lăn ra ngất xỉu, anh có biết sáng nay em lo đến mức nào không hả?"
Tuy giọng điệu của Bội San rất nghiêm nghị nhưng Đình Hạo Nguyên lại cảm thấy vô cùng êm tai, không chỉ vậy anh còn cong môi mỉm cười.
"Vợ lo cho anh à?"
"Không lo thì chạy sang đây làm gì?"
Nước đang xuôi dòng nên người đàn ông cứ thế mà nhanh tay đẩy thuyền.
"Vậy vợ tha thứ cho anh rồi đúng không?"
Nhưng đến câu hỏi này thì Bội San lại im lặng, khiến Đình Hạo Nguyên chợt trở nên căng thẳng, mãi đến vài giây sau thì cô mới lên tiếng:
"Em vẫn muốn biết những gì anh nói có phải là thật hay không, mỗi khi nhớ lại hình ảnh ấy thì em vẫn cảm thấy rất khó để chấp nhận được."
Đình Hạo Nguyên còn đang sợ là Bội San sẽ từ chối nhưng hóa ra điều khiến cô vướng bận chỉ có vậy, mà chuyện ấy thì anh đã có thể cho cô một lời giải thích thỏa đáng.
Anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ lấy điện thoại mở ra một đoạn video rồi đưa cho cô xem.
"Cuối cùng thì cũng khôi phục được hai đoạn camera bị hủy rồi, anh định sau khi em xuất viện mới đưa cho em xem, nhưng nếu em đã lo ngại như vậy thì anh không thể để lâu hơn nữa."
Cô vừa nghe những gì Đình Hạo Nguyên nói, vừa hướng mắt nhìn vào đoạn video trong điện thoại, chính là đoạn Trác Lâm bỏ thứ gì đó vào ly trà sau đó mang qua phòng của anh, tiếp đến là lúc thuốc phát tán, cuối cùng là cảnh quay trên giường giữa Đình Hạo Nguyên và Trác Lâm, sau đó khi cô rời đi thì Đình Hạo Nguyên đã đẩy Trác Lâm xuống giường rồi không ngại tống cổ ả ta rồi khỏi phòng.
Đến lúc này thì Bội San mới tin vào sự thật, tin vào những lời giải thích của người đàn ông ấy, không hiểu sao khi xem xong cô lại bật khóc.
Thấy cô khóc, Đình Hạo Nguyên liền gượng người ngồi dậy, sau đó anh còn xuống giường, ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên đôi gò má nhỏ.
"Anh và cô ta thật ra không hề xảy ra quan hệ xác thịt, loại thuốc cô ta dùng khiến anh quên hết những chuyện đã xảy ra lúc đó, cho đến hơn một tháng sau anh mới nhớ rõ lại mọi chuyện. Đúng ra anh đã kết liễu cuộc đời của ả ngay lúc đó nhưng ả lại lấy cớ mang thai ra để được mẹ anh chống lưng. Từ đó cô ta hết lòng dụ dỗ mẹ, khiến bà mù quáng tin tưởng, đến cả việc xét nghiệm ADN bà cũng nhất quyết không đồng ý, em cũng biết bà ấy bị bệnh tim mà, nên anh không dám kích động đến bà ấy. Sau khi em rời đi anh vẫn ở yên trong ngôi nhà của chúng ta, chờ đợi em quay về. Khi họ bắt anh cưới người phụ nữ ấy làm vợ thì anh chỉ cười lạnh rồi bỏ đi, em biết tại sao không?"
Bội San không ngừng rơi nước mắt, mặc cho anh có lau bao nhiêu thì lệ thủy trong mắt cô lại tuôn rơi bấy nhiêu cứ như cảm xúc đang vỡ òa trong lòng, cô mím môi, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời rồi lại lẳng lặng nghe người đàn ông ấy nói tiếp:
"Tại vì anh đã thề với lòng rằng cả đời này chỉ cưới duy nhất một mình Lưu Bội San làm vợ!"
Đến câu nói này thì Bội San mới bật cười, là nụ cười hạnh phúc hòa lẫn với nước mắt, cô dang tay ra muốn được ôm người đàn ông ngay trước mặt mình cho thỏa lòng nhung nhớ mà bấy lâu nay đã kiềm nén.
Đình Hạo Nguyên cũng không dám chậm trễ, anh ngay lập tức ôm lấy cô gái nhỏ nhắn ấy vào lòng.
Vuốt ve, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh đã xa cách bấy lâu.
"Hạo Nguyên..."
"Hửm?"
"Em yêu anh!!!"