Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 303




Một lúc sau, Lục Tư Thần hỏi cô: “Rất nhàm chán?”

Cố Manh Manh ngắng đầu lên nhìn anh, cô nheo miệng nói: “Không chán. Em vốn không hiểu họ đang nói gì. Tại sao họ không nói tiếng Trung? Còn không bằng xem TY. Ít nhất dưới màn hình còn có phụ đề!”

Lục Tư Thần nghe vậy thì không thể nhịn được cười.

Cố Manh Manh bất mãn trừng mắt: “Anh còn cười! Em sắp bức bối chết mắt!”

Lục Tư Thần vươn tay kéo cô vào trong lòng, cười nói: “Nếu em thích xem nhạc kịch thì sau khi về nước, anh đi xem cùng em?”

Cố Manh Manh vươn tay ôm lấy cổ anh, chan nản nói: “Cũng tạm. Thật ra em không thích cũng không ghét, chỉ là thấy hơi kỳ lạ! À, đúng rồi. Thực ra lúc nãy em đã muốn hỏi anh. Tại sao máy diễn viên này lại mặc kimono? Chính xác thì vở nhạc kịch này đang kể về cái gì thế?”

“Em không xem danh mục vở diễn?”

Lục Tư Thần nhìn cô.

Cố Manh Manh trừng mắt, hừ giọng: “Anh còn cười em nữa! Rõ ràng là biết em không hiểu tiếng Ý1”

Lục Tư Thần lo cô gái nhỏ có thể nổi giận, nhanh chóng nói: “Tên của vở opera này là” <>.

Phim kể về một geisha Nhật Bản kết hôn với một sĩ quan Mỹ trăng hoa. Cuối cùng sĩ quan đó đã bỏ rơi cô ấy rồi về nước. Ba năm sau, ông ta đưa vợ mới cưới ở Mỹ quay lại.

Hơn nữa còn cướp đoạt đứa con của Butterfly phu nhân.

Cuối cùng bà ấy sau khi trao lại đứa con thì đã tự sát.”

“Cái gì!”

Cố Manh Manh mở to mắt.

Cô thở dài: “Butterfly phu nhân thảm quá. Vở kịch này có phải là bi kịch không?”

Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, tiếp tục: “Tại sao em thấy rất nhiều vở opera và vở kịch sân kháu đều có cái kết bi kịch?”

Lục Tư Thần trả lời: “Bi kịch làm cho tình tiết trở nên mạnh mẽ hơn, có thể kích thích sự cộng hưởng và suy nghĩ của khán giả.”

“Nhưng rất thảm.”

Cố Manh Manh chau mày.

Lục Tư Thần vuốt lưng, cô cười: “Nếu đã không hiểu thì về thôi.”

“Hả?”

Có Manh Manh nghe vậy thì không khỏi trừng anh.

“Trở về? Trở lại khách sạn?”

*Bằng không thì sao?” Lục Tư Thần cười: “Bên ngoài trời tối rồi, em muốn đi đâu?”

Cố Manh Manh đảo mắt máy cái.

Cuối cùng, cô lại thở dài: “Quên đi, chúng ta về khách sạn đi. Anh còn chưa làm xong việc phải không?”

“Hửm?”

Lục Tư Thần nhìn cô.

Cố Manh Manh tiếp tục: “Anh vẫn là về làm việc sớm chút đi, như vậy sẽ không phải thức khuya nữa.”

Ánh mắt Lục Tư Thần dịu đi.

“Lo lắng cho anh?” Anh hỏi.

Cố Manh Manh gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, em không muốn anh già nhanh. Họ đều nói rằng thức khuya rất có hại cho cơ thể. Lục Tư Thần, anh không còn trẻ nữa, nếu có thể tránh thức khuya thì tốt nhất vẫn đừng nên thức khuya.”

Lục Tư Thần mặt không chút cảm xúc: “Em chê anh già?”

Cô Manh Manh ngạc nhiên không thôi: “Không, sao em chê anh già được chứ? Hì hì, thực ra anh cũng không già.

Chỉ là so với em… Hừm, có hơi già một chút chút.”

Lục Tư Thần tỏ vẻ bị tổn thương.