Hạ Di không cam tâm khi bị thất thế, cô ta đi đến nắm tay Vương Thiên Minh nói lớn:
_ Thiên Minh, anh không thể tin em một lần sao, anh đừng vô tâm như vậy mà!
_ Cô đang nằm mơ sao? Bảo bối nhà tôi, cô xứng để mà so sánh với cô ấy sao?
_ Thiên Minh, con giải quyết nhanh một chút, đừng để nhiều người tham gia.
Vương Thiên Minh nhìn mẹ mình gật đầu một cái tỏ vẻ đồng tình, sau đó bà cùng Thục Quyên rời đi. Không phải là bà không can thiệp mà là bà muốn anh tự đánh giấu chủ quyền, những cô gái ngoài kia làm sao xứng đáng làm con dâu của bà chứ!
_ Chuyện gì mà tập trung đông vậy?
_ Lưu tổng, là Chu Phỉ làm loạn rồi lại đổ lỗi cho tôi!
Hạ Di nhìn thấy Lưu Đức đi đến liền đi lại nói trắng thành đen nói đen thành trắng. Chu Phỉ đứng cạnh Vương Thiên Minh nhìn diễn xuất của cô ta mà khâm phục, không uổng công cô ta xuất thân từ diễn viên thành người mẫu.
Lưu Đức đi đến gần nói lớn, lúc này ông ta vẫn không để ý thấy Vương Thiên Minh và Phương Tiểu Tuyết, hai người họ đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến, dám động vào vợ và em gái của họ thì xem như mình sống quá lâu rồi!
_ Ai là Chu Phỉ, lại dám cả gan làm loạn trong buổi đại tiệc của Lưu Đức này?
_ Lưu tổng, là người của ông không an phận tự làm đổ nước lên người còn quay qua đỗ lỗi cho em gái tôi!
_ Phương... Phương tiểu thư, cô cũng ở đây sao? Vương tổng, hôm nay cũng gặp được ngài!
Lưu Đức thấy Phương Tiểu Tuyết lên tiếng liền hạ giọng chào hỏi, ánh mắt lại đặt lên người của Vương Thiên Minh. Ông ta chẳng ngu ngốc gì mà làm chuyện này lớn thêm, ông ta quay sang nói với Hạ Di:
_ Hạ Di, cô mau qua đây xin lỗi Vương tổng và Phương tiểu thư nhanh lên!
_ Người được xin lỗi phải là tôi mới đúng chứ? Lưu tổng, ông nghe đến tên tôi là không biết hay giả vờ không biết?
_ Chu Phỉ, ai cho cô nói chuyện ở đây chứ?
Chu Phỉ cười lạnh rồi bước lên trước một bước nhìn ông ta nói:
_ Lưu tổng, lúc nãy ông còn hỏi tôi là ai mà bây giờ lại gọi tên tôi như đã biết từ lâu, ông là đang lừa mình dối người sao?
_ Chu... Chu Phỉ, cô là muốn làm loạn? Tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài.
_ Trước khi tôi rời đi thì chúng ta có nên thù mới nợ cũ tính luôn một lượt?
Vương Thiên Minh, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đứng bên cạnh vẫn không hiểu cô đang nói gì, anh kéo cô về sau một chút hỏi nhỏ:
_ Phỉ Phỉ, em đang nói gì vậy?
_ Phải, hai người có nợ gì sao?
_ Cô định tính chuyện gì vậy, có cần chúng tôi giúp không?
Chu Phỉ lắc đầu rồi định nói tiếp thì đột nhiên Lý Nhất từ ngoài đi vào chào hỏi lớn:
_ Chào mọi người, tôi không đến muộn chứ? Đông vui vậy sao?
Thẩm Tử kéo cậu ta vào rồi giải thích nhanh nhất có thể, Chu Phỉ không quan tâm nữa liền nói:
_ Lưu Đức, bây giờ làm ăn phát triển rồi thì có nên trả nợ hay không?
_ Nợ gì chứ? Tôi và cô có nợ gì đâu, cô nhầm tôi với ai rồi!
_ Nhầm? Ông và Lâm Vỹ là người gián tiếp giết chết ba tôi, không phải vì ông thì ba tôi có thể sẽ được cứu. Không phải do ông và Lâm Vỹ nói khích ông ấy thì cớ sự sẽ như vậy sao?
Lý Nhất nghe Thẩm Tử kể sương sương thì cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện, chỉ là Chu Phỉ đang nói về chuyện gần một năm trước sao? Vương Thiên Minh đi đến giữ cô không vì kích động mà ngã.
_ Cô... cô có bằng chứng không mà nói như vậy? Tôi sẽ kiện cô vì tôi vu khống đấy!
_ Được, ông kiện đi, Lâm Vỹ vào tù cũng vì đối đầu với tôi đó, ông cũng muốn ăn cơm nhà nước sao?
Lưu Đức cạn ngôn chẳng thể tìm được câu gì để nói tiếp, Hạ Di đi đến nơi nhỏ với ông:
_ Lưu tổng, ông cứ nói đi biết đâu được cô ta không có bằng chứng!
Lưu Đức nghe Hạ Di nói vậy cũng có lí nhưng làm thế nào để khiến cô tức giận nói ra đây? Lưu Đức suy nghĩ một lúc rồi nói:
_ Chu Phỉ, cô chỉ được cái mạnh miệng chứ làm được gì, không phải cũng là được người khác bao nuôi sao?
_ Ồ, ông nghĩ tới sẽ bị phân tâm? Tôi cho ông hai sự lựa chọn, một là trả tôi một triệu nhân dân tệ tôi sẽ bỏ qua, còn hai thì tôi sẽ kiện ông tội có nợ không trả!
_ Chu Phỉ, cô dám?
_ Lưu Đức, ông dám động vào người phụ nữ của tôi? - ánh mắt sắc lạnh quét lên người ông ta.
Lưu Đức đưa tay định đánh cô nhưng lại bị Vương Thiên Minh chặn lại rồi đẩy ra, ông ta mất đà ngã ra sàn. Hạ Di nhìn thấy cảnh này cũng vội đi đến đỡ Lưu Đức rồi nhìn cô nói:
_ Chu Phỉ, mày lại dám đánh Lưu tổng, cô chán sống rồi sao?
_ Không thấy rõ hay là quen đổi trắng thành đen rồi? Tội, còn trẻ mà hoa mắt!
Những người đứng xem kịch không thể nhịn được cười, Hạ Di bị mất mặt liền tức giận bỏ đi chẳng quan tâm Lưu Đức có sao hay không?
Mộ Trạch Đông thấy Hạ Di rời đi thì lại mỉm cười, hắn nghĩ đất diễn của hắn đến rồi! Hắn đi lên đỡ Lưu Đức, giọng nói nghi hoặc hỏi:
_ Chu tiểu thư, cô có bằng chứng hay không lại kết tội Lưu tổng?
_ Mộ tổng, đất diễn của anh đến rồi sao? Nếu như tôi không có bằng chứng thì tại sao tôi lại nói như vậy? Anh không hiểu sự tình thì đừng có chen chân vào, kẻo lại bị hiểu lầm là người lo chuyện bao đồng!
Mộ Trạch Đông bị lời nói sắc bén của cô làm cho cứng họng, hắn ta nửa muốn rời đi nửa muốn không. Nhưng nếu rời đi thì chuyện muốn có được cô là không thể, ở lại thì sẽ bị cô nói đến không thể trả lời, thôi thì tôi đành đứng yên để tự họ giải quyết.
_ Lưu Đức, một là ông trả tiền rồi rời đi nếu không tôi nhất định sẽ cho ông có nhà mà không thể về!
_ Vương tổng, tôi và cô ta thật sự không quen nhau!
_ Chu Bảo, dù sao thì ông cũng sắp gần đất xa trời rồi, số tiền tôi nợ ông chắc cũng không cần trả?
_ Tôi còn con gái, cho dù có chết cũng phải để lại cho con bé một ít vốn, ông sau này cứ trả cho nó!
_ Tôi không trả thì sao? Ông cũng đâu thể sống lại để đòi nợ?
_ Lưu Đức, ông... ông....
Chu Phỉ cầm đoạn ghi âm phát ra giữa đám đông, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, Lưu Đức nghe vậy liền cúi đầu không nhìn lên. Chu Phỉ tắt đi rồi nói:
_ Trả hay không trả?
_ Tôi trả là được chứ gì! Ba ngày sau tiền sẽ được chuyển đến tay cô.
Chu Phỉ hài lòng gật đầu, chuyện này cũng đã giải quyết mọi người cũng đã giải tán gần hết. Chu Phỉ hài lòng tiếp tục đi ăn mì, mục đích đến đây của cô cũng chỉ có vậy! Bốn người kia đứng phía sau cô như người tàn hình, cô cũng không quan tâm họ vẫn còn đó mải mê ăn mì.