Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 3




Vân Trang tức giận khi Lâm Vỹ tha cho Chu Phỉ dễ dàng như vậy, cô ta quát lớn vào mặt Lâm Vỹ tỏ vẻ không cam tâm:

_ Anh làm gì vậy hả, sao lại bỏ qua cho nó chứ? Nó tát em có biết đau lắm không? Có phải anh còn thương cô ta không?

_ Anh không có, chỉ là người đàn ông bên cạnh cô ta anh không thể đụng vào.

_ Anh ta là Vương Thiên Minh, người mà anh vừa giới thiệu cho em đấy!

_ Nhưng em...

_ Không có nhưng vị gì hết, sau này đừng đến những nơi như vầy nữa!

_ Anh... em...

Không cho cô ta nói tiếp Lâm Vỹ đã kéo cô ta ra khỏi Trung tâm.

Tối sáu giờ rưỡi. Vương Thiên Minh về đến nhà, Chu Phỉ đang ngồi ăn trái cây xem tivi cùng Đào Ánh Ngọc, mắt thấy anh về Chu Phỉ vội lấy áo mặc vào vì áo cô đang mặc hiện giờ rất chi là quyến rũ.

Áo hai dây dài ngang gối, anh đã thấy từ khi còn ngoài sân, nhìn qua cửa sổ có thể thu hết vào tầm mắt. Không muốn cắt ngang hai mẹ con kia nên anh chỉ để lại một câu rồi lên phòng:

_ Mẹ con mới về, em ăn trái cây xong thì lên phòng.

Chu Phỉ không đáp lại mà tập trung ăn trái cây, Đào Ánh Ngọc thì lại hớn hở quay sang bảo với Chu Phỉ:

_ Con mau lên phòng cùng Thiên Minh đi, vào phòng thì cởi áo ngoài ra đừng mặc như thế nóng lắm.

Chu Phỉ chẳng thể nói chen vào câu nào cứ thế bị mẹ chồng đẩy lên phòng không thương tiếc. Tình hình này thì chỉ đành thương lượng lại với Vương Thiên Minh thôi.

Lên phòng ngồi đợi một lúc nữa anh mới tắm xong, trên người chỉ quấn đại chiếc khăn tắm rồi đi ra. Chu Phỉ đưa tay che mắt quay đi chỗ khác, giọng thì lớn tiếng hỏi:

_ Sao anh không mặc đồ vậy chứ? Anh đâu còn sống một mình nữa đâu, tôi cũng không tàn hình.

Vương Thiên Minh đi gần lại cô, nhẹ nhàng đưa tay sờ eo cô rồi đưa mặt gần tai cô nói, hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến cô rùng mình:

_ Cũng là vợ chồng rồi mà, đâu còn độc thân.

_ Nhưng chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, không phải hôn nhân tình yêu.

_ Nhưng em hứa với tôi sẽ để lại một đứa con, em quên rồi sao?

Chu Phỉ bây giờ bị hơi thở của Vương Thiên Minh làm điên đảo chẳng biết vì điều gì nhưng lại khiến cô cảm thấy không thể đứng vững nữa.

Anh đang cảm nhận được người trong lòng mình thay đổi, chỉ còn cách nói thêm cho cô phân tâm nhưng anh đã lầm, cô quay lại trực tiếp hôn anh, hành động này của cô làm anh không thể nào phản ứng kịp.



Cơ thể cô nóng dần lên, khó chịu, nhưng khi chạm vào từng tấc da thịt của anh cô lại cảm thấy dễ chịu hẳn đi. Cứ thế Chu Phỉ ép sát Vương Thiên Minh vào tường, nụ hôn càng sâu lại khiến cho đầu óc của cô không nhận thức được gì.

Vương Thiên Minh thì không hiểu sao cô lại hành động như vậy nhưng mỡ dâng miệng mèo làm sao mà chê được. Ôm chặt cô vào lòng đáp trả nụ hôn vụng về của cô, cảm thấy hôn không đã anh bế cô đặt lên giường.

Cúi người hôn nhẹ vào cổ Chu Phỉ, Vương Thiên Minh hỏi:

_ Là em chủ động quyến rũ tôi đấy nhá? Tôi sẽ khiến em không thể rời giường vào ngày mai.

_ Đừng nhiều lời, tôi rất nóng anh mau giúp tôi đi.

Vương Thiên Minh không chịu được cám dỗ nên đành phải đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi này của cô.

Đào Ánh Ngọc bên ngoài lén khóa trái cửa từ lúc nào, vui vẻ đi xuống lầu nói chuyện cùng dì Lan:

_ Dì Lan, dì nói xem thuốc dì bỏ vào nước cam của Phỉ Phỉ có đủ làm cho Thiên Minh phải mệt hay không?

_ Phu nhân yên tâm, sau hôm nay không chừng chỉ vài tháng nữa là sẽ có tin tốt đấy! Tôi chỉ sợ thiếu phu nhân chịu không nổi thôi!

_ Yên tâm, tính tình của Phỉ Phỉ rất cứng rắn sẽ không có chuyện mà chịu không nổi đâu!

Không ngờ người mẹ chồng này lại bày kế để có cháu, không biết khi bà hay tin Chu Phỉ và Vương Thiên Minh là quan hệ hợp đồng thì sẽ như thế nào?

Tám giờ sáng hôm sau, Chu Phỉ vẫn còn cảm nhận được vòng tay ngang eo mình nhưng phần dưới lại khiến cô cảm thấy như đã rách ra vậy, đau khó tả nổi.

Vương Thiên Minh cảm thấy người trong lòng động đậy thì mở mắt, nhìn biểu cảm của cô anh cũng đoán được là cô đang gặp khó khăn về đi đứng nên hôm nay anh mới nghỉ cả buổi sáng chỉ vì đợi cô dậy.

Ngồi dậy nhìn người đang nằm hỏi câu quan tâm:

_ Đau lắm sao?

_ Anh nói xem, lần đầu của tôi mà anh lại như vậy sao? Có còn là con người không hả?

_ Tôi bế em.

Bế cô vào vệ sinh cá nhân rồi lại bế ra, lấy chai thuốc trong tủ cạnh đầu giường lại gần muốn thoa cho cô nhưng lại bị cô từ chối.

_ Anh muốn làm gì?

_ Thoa thuốc cho em đỡ đau.

_ Không... không cần đâu, tôi tự làm được, anh còn phải đến công ty mà.

_ Chuyện đó em không cần quản, bây giờ thì yên lặng để tôi thoa.

Chạm vào vùng nhạy cảm khiến Chu Phỉ cảm thấy xấu hổ, chỉ biết nhìn đi hướng khác mà không dám đối diện với anh. Sau khi thoa xong thì chọn đồ cho cô mặc rồi chính mình cũng thay, cả hai cùng xuống lầu nhưng tư thế đi của Chu Phỉ làm cho Đào Ánh Ngọc phải chú ý.



Bước nhanh đến đỡ cô ra sofa ngồi xuống rồi lo lắng hỏi nhưng trong lòng đã vui như trẩy hội rồi:

_ Phỉ Phỉ, con bị sao vậy? Có phải thằng Minh ăn hiếp con không? Để mẹ dạy dỗ nó lại.

_ Mẹ, có phải mẹ đã cho gì vào nước cam hôm qua con uống không?

_ Con... con đang nói gì vậy? Mẹ không biết con đang nói đến chuyện gì?

Vương Thiên Minh cho dù biết là Đào Ánh Ngọc đã giở trò gì đó nhưng anh lại thích cách bà làm, muốn giữ con dâu ở lại thì cần phải có một đứa cháu thật kháu khỉnh nha!

Chu Phỉ không thể vạch trần Đào Ánh Ngọc vì cô không có bằng chứng nhưng sự thay đổi trong cơ thể của cô khi được anh chạm vào thì có thể cô bị bà bỏ xuân dược nên mới phản ứng như vậy.

Không thể nào vạch trần khi không có bằng chứng nhưng cũng không thể buộc tội bà vì một chuyện chẳng ra gì đó. Dù sao trước khi chấp nhận đến đây thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần cho chuyện này rồi, chỉ là nó đến quá nhanh khiến cô phản ứng không kịp.

_ Con muốn ăn sáng.

_ Được, mẹ dìu con vào phòng ăn, cẩn thận một chút.

Vương Thiên Minh đang dùng bữa sáng bên trong, cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện mà mẹ mình làm vì bà làm đã bao giờ anh được tham gia đâu chứ, nhưng anh chưa từng bỏ mặc bà dù chỉ là một lần.

Chu Phỉ đi đến ngồi đối diện với Vương Thiên Minh, mắt cứ đảo quanh chẳng dám đối diện với anh. Đào Ánh Ngọc cũng đã ra ngoài nhường không gian riêng lại cho hai người trẻ, người làm cũng hiểu ý mà lui về nhà sau.

Vương Thiên Minh thu hết biểu cảm của Chu Phỉ vào mắt, nửa muốn lên tiếng nửa muốn không. Lên tiếng rồi thì sẽ có thể làm cho cô phải đỏ mặt tía tai, nhưng không khí im lặng này khiến anh phải suy nghĩ thêm.

Sau một hồi vật lộn với tư tưởng thì anh quyết định lên tiếng chọc cô, Chu Phỉ đang ăn cũng phải dừng động tác:

_ Phỉ Phỉ, tối qua em cảm nhận được gì không? Tối qua em hành tôi đen tận ba giờ sáng, cứ đeo bám tôi đòi tiếp em không cảm thấy mệt sao?

Đúng như dự đoán, mặt cô đã đỏ như lửa chỉ chờ để phun ra cho hết, cơn tức giận trong lòng nén xuống, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên làm anh phải đứng hình:

_ Vậy anh có hài lòng với cách phụ vụ đó của tôi hay không? Anh chưa trả tiền đêm qua đâu đó, ăn bánh trả tiền anh không được quịt.

Biểu cảm thay đổi ba trăm sáu mươi độ của Vương Thiên Minh khiến cho Chu Phỉ muốn cười nhưng cũng phải nhịn. Còn anh thì cứ tưởng sẽ thấy được biểu cảm xấu hổ rồi giận dữ của cô nhưng anh lại bị cô chơi một vố rõ đau.

Vương Thiên Minh chỉ đành lấy ra chiếc thẻ đen không giới hạn đưa đến trước mặt cô nói:

_ Tiền của em, tôi không phải kiểu người quịt nợ.

_ Đa tạ Vương tổng, lần sau anh có rảnh thì đến tìm tôi, tôi sẽ cho anh ăn bánh bắt anh phải trả tiền.

Vương Thiên Minh mặt đã đen lại, chẳng nói lại cô nên đành phải lánh mặt nếu không anh sẽ bị cô làm cho tức chết mất.

Mang theo khuôn mặt không mấy vui vẻ đến công ty, làm cho thư kí Kim một phen run sợ chẳng dám làm gì đắt tội nếu không anh sẽ bị đem ra tử hình mất.