Ngồi ăn đối diện với Vương Thiên Minh mà Chu Phỉ như ngồi đối diện với thứ gì đó rất đáng sợ. Khuôn mặt của anh chẳng hiểu sao khi vào nhà hàng đá không thể giữ nổi vẻ mặt bình thường khi ở cạnh cô, mà thay vào đó là khuôn mặt hết sức lạnh lùng.
Chu Phỉ vẫn cúi đầu ăn cho đến khi không thể nào chịu nổi được nữa mới đặt nhẹ đũa xuống bàn, ngước nhìn người đàn ông đang cảm thấy khó chịu vì chuyện gì đó!
_ Thiên Minh, anh bị sao mà cứ bày ta bộ mặt đó rồi chẳng ăn gì cả? Anh là đang có chuyện gì khúc mắc?
Vương Thiên Minh vẫn không lên tiếng, ánh nhìn của anh vẫn đặt trên người cô chưa một lần rời đi. Chu Phỉ thật sự tức giận khi chẳng nghe được câu trả lời mình muốn nên đập mạnh xuống bàn nói lớn, vì là ở phòng riêng nên cách âm tốt.
_ Vương Thiên Minh, anh có chuyện gì mà không thể nói chứ? Rốt cuộc thì ai chọc giận anh vậy hả?
_ Là em, em chọc giận anh đấy!
_ Là... là em? Chọc giận gì anh nhỉ?
Chu Phỉ chỉ tay vào mặt mình rồi thắc mắc, chẳng biết anh là đang nói gì! Với trí nhớ của cô thì cô chẳng thể nhớ ra mình đã làm gì cho anh giận, nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng cô không có làm chuyện gì sai cả!
Chu Phỉ đưa mắt nhìn anh, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của Vương Thiên Minh, Chu Phỉ thật sự rất muốn biết mình đã làm gì cho anh giận nên đành lên tiếng hỏi thẳng:
_ Thiên Minh, em đã làm gì vậy? Nếu như anh không hài lòng thì cứ nói em sẽ sửa, còn nếu không được thì thay đổi thôi!
_ Em nghĩ mình sẽ thay đổi được sao?
_ Tất nhiên, chuyện gì mà em không thể làm dầu chứ?
_ Anh muốn Chu Phỉ trẻ con tinh nghịch, không âu lo muộn phiền vì chuyện gì đó, anh muốn Chu Phỉ mỗi ngày chỉ biết cười chứ không phải em của bây giờ! Chỉ biết lo cho công việc, em gặp chuyện gì hay em trải qua những gì anh cũng chẳng biết, cứ phải để anh điều tra thì mới biết. Chu Phỉ, nếu em lo lắng chuyện của Triệu Vy Oanh sẽ quay lại thì em yên tâm, anh nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra. Còn nếu em không thích Lâm Vỹ và Vân Trang ở thành phố này hay thậm chí là không muốn xuất hiện trên đất nước này thì anh nghe theo em hết, chỉ duy nhất một điều là em quay lại Chu Phỉ của ngày xưa là điều anh không thể làm.
Chu Phỉ bất ngờ trước lời nói của anh, vô thật sự không ngờ là anh lại nói những điều này. Ngày xưa cũng vì trẻ con mà Lâm Vỹ bỏ cô để theo Vân Trang, bay giờ anh lại muốn cô quay về làm Chu Phỉ của trước đây!
Ngày xưa, cũng vì không suy nghĩ đến công việc nên mới bị Lâm Vỹ dắt mũi, cũng không ngờ nước đi của hắn khiến cho cô mất đi tất cả. Cô sợ mình của ngày xưa, cô sợ bản thân khi bộc lộ tính trẻ con trước mặt anh thì lịch sử sẽ lập lại, cô sợ bản thân lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa!
Cô sợ anh vì tính cách đó mà mau chán cô hơn, ai nói cô ích kỉ cũng được, ai nói cô yêu vào thì lụy cũng được nhưng đối với anh cô thật sự ích kỷ, cô không muốn anh tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Cô không muốn anh sau này sẽ trở thành người đàn ông của người khác nhưng bây giờ anh ấy là của cô thì ai động vào cũng bằng không.
Chu Phỉ thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu, nhìn Vương Thiên Minh nói:
_ Thiên Minh, em không muốn lịch sử lập lại với em một lần nữa! Em sợ...
_ Anh không sợ, em là người đầu tiên khiến anh rung động, người đầu tiên khiến anh phải suy nghĩ, khiến anh phải thay đổi tất cả lịch trình. Em là người con gái đầu tiên cũng là cuối cùng.
Chu Phỉ đã rưng rưng nước mắt, mắt cũng đã đỏ hoe, Vương Thiên Minh nhìn thấy cô đã rơi nước mắt nhất thời luống cuống chẳng biết nên làm sao! Vội cầm khăn giấy lên đi đến ngồi cạnh cô hỏi:
_ Phỉ Phỉ, em bị làm sao vậy? Anh nói sai cái gì rồi sao? Em đừng khóc nữa, em đừng khóc nữa mà! Anh sợ.
Chu Phỉ cứ thế khóc, chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Vương Thiên Minh không biết nên giải quyết thế nào, chỉ còn cách đưa môi mình áp vào môi cô để cô ngừng khóc.
Đúng như anh dự đoán, cô chẳng thể khóc nổi đưa tay vòng lên cổ anh đáp trả. Chưa được một phút thì tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang hai người. Vương Thiên Minh chẳng muốn nghe điện thoại nhưng Chu Phỉ chẳng muốn gián đoạn công việc của anh nên đã đẩy anh ra, tức giận đưa tay bắt máy:
_ Nói.
Kim Tấn run sợ trước lời nói của anh, chẳng biết đã chọc giận gì anh mà giọng nói của anh lại như vậy, như vừa gây ra chuyện gì làm anh khó chịu.
_ Vương tổng, bên phía Mộ Trạch Đông đang chờ kết quả, hắn ta đã có dấu hiệu lây động, chỉ cần một chuyện gì đó nữa thôi thì hắn ta sẽ từ bỏ Triệu Vy Oanh.
_ Được, một lát tôi sẽ gửi qua mail cho cậu, may cho cậu là chuyện quan trọng, nếu không...
_ Vâng ạ, tôi có việc cúp máy trước.
Kim Tấn biết điều mà chạy trước nếu không nhất định sẽ bị tảng băng lâu ngày tích tụ của anh làm cho lạnh chết mất. Vương Thiên Minh chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện của Mộ Trạch Đông, đặt điện thoại xuống quay sang kéo cô vào lòng hôn tiếp.
Chu Phỉ chẳng biết anh kiếm đâu ra sinh lực mà hôn cô lâu đến như vậy, ban đêm thì như người hoá sói hành cô đến gần sáng.