Chu Phỉ về đến nhà cũng đã gần bảy giờ, Vương Thiên Minh tan làm trước nên đang đợi cô trở về rồi cùng ăn tối. Tắm rửa xong xuống nhà ăn cùng anh, dì Lan và người làm hôm nay vẫn có mặt đông đủ.
Chu Phỉ ngồi ngay ngắn vào bàn, gương mặt có chút đỏ vì hành động của Vương Thiên Minh lúc trưa. Anh như nhận ra điều gì đó nhưng không hỏi, giọng nói lảng tránh sang chuyện khác một cách rõ ràng:
_ Mẹ bảo khi nào sự kiện showbiz diễn ra thì sẽ về trước hai ngày, bác Phương cũng thế! Mẹ mua đồ cho em nhiều lắm, ngày mai sẽ có người gửi về.
_ Mẹ điện anh khi nào vậy? Sao không kết nối với máy của em? Lâu rồi em không nói chuyện với mẹ, em nhớ mẹ rồi!
Cách xưng hô khác lạ của Chu Phỉ làm cho Vương Thiên Minh phải đứng hình vài giây, muốn hỏi chuyện cô nhưng trong phòng bếp còn có dì Lan và vài người làm nên không hỏi.
Chu Phỉ không nhận được câu trả lời từ anh, gương mặt ngây thơ của cô vẫn không nhận ra anh đang suy nghĩ gì, cứ thế hỏi tiếp:
_ Anh bị sao vậy? Sao không trả lời em?
_ À, anh không sao? Em ăn tiếp đi!
Vương Thiên Minh không muốn bữa ăn bị gián đoạn nên nói cho qua. Ăn tối xong cả hai về phòng, Vương Thiên Minh đi sau cô mà suy nghĩ:
_ "Phỉ Phỉ hôm nay bị sao ấy nhở? Cách xưng hô cũng khác đi, chẳng biết bị chạm mạch gì nữa?"
Vào phòng, cô chăm chú xem nốt bộ phim, Vương Thiên Minh ngồi bên cạnh thắc mắc đến không chịu được, muốn hỏi cô nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu! Sau khi đấu tranh tư tưởng thì cũng quyết định lên tiếng hỏi:
_ Phỉ Phỉ....
Chưa nói đến đâu thì chuông điện thoại reo lên, người gọi đến làm cho anh phải đen mặt, khó chịu muốn tắt máy nhưng cô đã cản lại, ấn vào nút nghe, giọng nói đùa cợt của hắn làm cho cô phải khinh thường:
_ Chu Phỉ, bây giờ rảnh không? Tôi muốn người bầu bạn.
_ Vậy anh tìm Vân Trang đi, tôi không rảnh.
_ Cô ấy đi chơi với bạn rồi, ngoài cô ra chẳng còn ai thích hợp hơn cả!
Vương Thiên Minh tức đến đỏ cả mặt, muốn lên tiếng mắng người nhưng cô muốn xem hắn có gì mà ăn nói ngông cuồng như vậy:
_ Tôi không rảnh.
_ Đêm hôm đó tôi còn giữ đoạn clip, tuy không thấy mặt nhưng cũng đủ chứng minh đó là cô. Nếu như cô không đến thì đoạn clip này sẽ được tung lên mạng.
_ Tùy anh, thích thì làm đi, tôi không có gì phải sợ anh cả!
_ Chu Phỉ, cô...
Chu Phỉ trực tiếp cắt ngang lời hắn, cũng chẳng muốn dây dưa thêm nữa! Vương Thiên Minh lại một lần nữa thắc mắc chuyện cô làm, rốt cuộc thì cô đang tính chuyện gì đây!
Chu Phỉ tắt máy xong, quay sang nhìn Vương Thiên Minh hỏi:
_ Lúc nãy anh muốn nói gì?
_ À không có gì! Sao em lại muốn hắn tung đoạn clip đó?
_ Người trong đoạn clip không phải là em, tung lên rồi thì Vân Trang sẽ biết hết mọi chuyện, trừ trường hợp hắn giấu tên người đàn ông trong đoạn clip. Chỉ cần em chứng minh được người trong đoạn clip không phải em mà là người khác, không chỉ hắn bị thiệt mà em còn muốn Vân Trang biết được tất cả mọi chuyện của hắn.
_ Mọi chuyện?
_ Hắn ở sau lưng của Vân Trang làm ra những chuyện không ra gì! Lén lút với người khác, qua đêm bên ngoài không phải vì công việc, gần đây còn bơ luôn cả Vân Trang. Em nghĩ nếu như chuyện này bị lộ thì nhất định sẽ có kịch hay để xem.
Vương Thiên Minh suy nghĩ thì thấy cũng đúng, như gần đây anh cũng chẳng thể hiểu được suy nghĩ của cô, cô là đang che giấu chuyện gì?
Vương Thiên Minh lúc này mới nhớ ra chuyện mà mình muốn hỏi vẫn chưa hỏi, đưa tay thẳng thừng gập máy tính của cô lại, giọng nói nghiêm túc có phần run:
_ Phỉ Phỉ, hôm nay em bị sao vậy? Cách cư xử của em với anh cũng khác nữa, cách xưng hô lại càng khác, em như một người khác vậy?
_ Em...
Chu Phỉ đã muốn quên đi chuyện này nhưng khi bị hỏi lại thì như con rùa rụt cổ chẳng biết nên trả lời thế nào? Chẳng lẽ lại nói thẳng ra là cô đã động lòng với anh, nhưng như thế thì cô không có can đảm. Thấy cô vẫn không muốn trả lời, anh hỏi tiếp:
_ Phỉ Phỉ, nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời.
Chu Phỉ nghe lời, ngước lên nhìn vào mắt anh, như tiếp thêm sức mạnh cô lấy hết can đảm nói ra:
_ Em là động lòng với anh rồi! Em không giữ được định kiến ban đầu của mình, em bị hành động nhẹ nhàng hỏi thăm, quan sát từng li từng tí, quan tâm em từng chút một, những hành động đó làm em phải động lòng.
Vương Thiên Minh như hóa đá khi nghe lời thổ lộ của cô, gương mặt của cô chẳng có biểu cảm nào là giả dối. Anh nhìn cô rất lâu nhưng chẳng thể nói ra được lời nào để đáp trả vì chuyện này đối với anh là quá nhanh, cũng chẳng biết cảm xúc hiện tại là vui hay không nữa!
Chu Phỉ như vừa tỏ tình bị từ chối vậy, bong bóng vừa bơm đầy lại xì ra vì lý do anh chẳng trả lời cô, cũng không biểu hiện gì thái quá, chỉ ngồi đó nhìn cô như vừa mới xa cách mấy tuần không bằng.
Như nhìn ra suy nghĩ của cô lúc này, anh vội vàng chỉnh lại biểu cảm và tâm lý để trả lời cô:
_ Phỉ Phỉ, anh vừa rồi xin lỗi, anh không có ý gì đâu chỉ là chuyện này đến quá nhanh thôi, anh không kịp phản ứng thôi! Phỉ Phỉ, nếu như đã lựa chọn ở cạnh anh thì không cần phải lo lắng điều gì cả, anh không thiếu gì ngoài tiền và tình cảm anh dành cho em, có thể bây giờ anh chưa hoàn hảo nhưng sau này anh sẽ hoàn thiện bản thân mình hơn, sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất!
Chu Phỉ cảm động đến bật khóc, không ngờ một người đàn ông như Vương Thiên Minh lại có thể nói được những câu làm người khác phải cảm động. Một người mà khiến cho những người khác phải khiếp sợ, bây giờ lại nói những lời về tương lai với cô.
Chẳng hiểu vì sao cô lại muốn được anh ôm vào lòng nhưng với không khí này thì không thể nào lên tiếng được, cô đành chủ động ôm lấy anh ngang nhiên ngồi lên đùi anh, môi cô lại cứ thế đặt lên môi anh một cách bất ngờ.
Không biết được cô sẽ hành động như vậy, anh chỉ biết thuận theo cô. Tay đặt lên eo cô chỉnh lại tư thế dễ ngồi rồi cùng cô đắm chìm vào nụ hôn có một không hai, lần đầu cô chủ động hôn anh thì nhất định phải tận hưởng.