Chu Phỉ lấy trong túi ra tập thông tin của Ngọc Trân đưa đến trước mặt Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử, để họ xem qua một lượt mới lên tiếng nói:
_ Hai người theo dõi cô ta giúp em, cô ta là người của Vân Trang.
_ Theo dõi làm gì? Biết cô ta là người của ai rồi thì vạch trần luôn đi!
_ Thẩm Tử, tôi thật không hiểu tại sao lúc trước Thiên Minh đưa anh đến cạnh giúp đỡ tôi luôn á?
_ Ý cô là gì?
_ Ý nghĩa trên chữ. Chị Tiểu Tuyết, Triệu Vy Oanh cũng góp mặt, Vân Trang và Lâm Vỹ nói gì đó về em với Triệu Vy Oanh, chắc chắn là không điều không tốt đẹp gì!
_ Được, chị sẽ theo dõi giúp em.
Vương Thiên Minh ngồi bên cạnh như người vô hình, chẳng ai quan tâm đến anh. Chu Phỉ tiếp tục ăn trưa, đã bỏ quên người nào đó đang tủi thân ngồi bên cạnh. Khuôn mặt đen xì của anh làm cho Thẩm Tử phải chú ý, cậu lên tiếng hỏi anh:
_ Thiên Minh, cậu bị sao vậy? Ai lại chọc giận cậu vậy?
_ Cần cậu quan tâm hả? Lo chuyện nhà mình đi!
_ Anh lại nổi nóng cái gì thế hả? Ăn không lo, có tin là ăn chay không?
Lời nói của Chu Phỉ quả thật là có trọng lượng, làm cho Vương Thiên Minh anh chỉ biết cúi đầu không dám nói thêm. Cảm thấy tình hình trước mắt không ổn tí nào, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử cũng đã ăn no nên tìm cớ chuồn đi trước.
_ Thiên Minh, Phỉ Phỉ, tụi tôi có chuyện nên đi trước, hai người tiếp tục ăn đi nha! Có thông tin gì chị sẽ báo cho em.
_ Vâng ạ!
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử rời đi, Chu Phỉ vẫn tiếp tục ăn chẳng ngó ngàng gì đến anh. Khó chịu đến không chịu được, lên tiếng hỏi:
_ Phỉ Phỉ, tôi làm gì cho em giận sao? Từ nãy giờ em không nhờ tôi giúp gì cả, chỉ nhờ hai người họ thôi!
_ Là vì chuyện này sao? Tôi có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho anh.
_ Là chuyện gì? Tôi sẽ giúp hết mình cho em.
Chu Phỉ trầm ngâm hồi lâu cũng chưa lên tiếng, Vương Thiên Minh ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn cô đợi câu trả lời, không để anh đợi lâu, cô trả lời:
_ Triệu Vy Oanh nhất định sẽ đến tìm anh, cái cô ta cần là tình cảm của anh, nhưng cái Vân Trang và Lâm Vỹ cần là thông tin của Vương thị. Hai người họ là đang lợi dụng Triệu Vy Oanh và Âu Dương Chí, một người bên cạnh anh, một người bên cạnh tôi. Hai người họ ngồi không ngư ông đắc lợi, cũng sẽ không thiếu tin nóng cho báo chí đâu!
_ Ý em là, không để tôi gặp được Triệu Vy Oanh?
_ Cũng không hẳn, anh chỉ cần chú ý hành động của cô ta một chút thì sẽ có cơ hội để cô ta thất bại.
_ Vậy tôi được hậu tạ cái gì?
_ Sau khi thành công, tôi sẽ mời anh và hai người kia ăn cơm tối.
_ Chỉ... chỉ vậy thôi sao?
_ Anh muốn gì nữa!
_ Muốn tạo em bé.
Chu Phỉ không trả lời anh, cũng không biểu hiện gì thêm. Sau khi ăn trưa, anh đưa cô về công ty, anh cũng về Vương thị.
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đang trên đường chuẩn bị về shop thời trang của mình thì bắt gặp Triệu Vy Oanh đang lén lút đứng trước cửa khách sạn Đêm Sao như đang chờ ai đó.
_ Tiểu Tuyết, cô ta chẳng phải là Triệu Vy Oanh sao? Đứng ở đấy làm gì vậy?
_ Xem tình hình đi, không chừng có tin nào đó hót hòn họt luôn thì sao?
Đứng đợi rất lâu, Âu Dương Chí từ xa đi đến, đưa tay tự nhiên ôm lấy Triệu Vy Oanh từ đằng sau, bất ngờ khi có người ôm lấy cô ta hét lên:
_ Ai vậy? Mau buông tôi ra.
_ Là tôi.
Âu Dương Chí lên tiếng, nỗi sợ trong lòng cô ta cũng vơi đi. Giọng nói chanh chua khó chịu nói:
_ Anh làm tôi đợi lâu đó! Sau hôm nay thì đường ai nấy đi!
_ Tùy vào biểu hiện của cô nữa!
_ Âu Dương Chí, anh đừng có mà quá đáng.
Âu Dương Chí không trả lời, trực tiếp ôm Triệu Vy Oanh vào khách sạn. Hai người họ quen nhau khi còn ở nước ngoài, vì chuyện ngoài ý muốn mà kéo hai người lại gần nhau.
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử thấy hai người họ đã vào trong, lập tức xuống xe đi vào theo sau. Hai người họ đã nhận phòng và lên trên, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đi đến quầy lễ tân hỏi:
_ Cho tôi hỏi, hai người vừa vào ở phòng mấy vậy? - Phương Tiểu Tuyết nhìn người lễ tân hỏi nhỏ.
_ Xin lỗi, chúng tôi không thể nói ra thông tin của khách hàng.
_ Tôi tên Phương Tiểu Tuyết, con gái của Phương gia.
_ À, thì ra là Phương tiểu thư, hai người vừa rồi ở phòng ba lẻ hai. Hai người có muốn thuê phòng không?
_ Phòng cạnh hai người đó!
Câu trả lời của Phương Tiểu Tuyết làm cho Thẩm Tử phải bất ngờ, không ngờ cô lại chơi lớn đến như vậy! Bất ngờ cộng thêm xấu hổ, gương mặt trắng trẻo đã ngã sang màu đỏ.
Nhận được chìa khóa phòng, Phương Tiểu Tuyết kéo tay Thẩm Tử vào thang máy. Đứng chờ thang máy chạy, không nghe người phía nói chuyện, quay lại nhìn thì thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Tử, chẳng hiểu vì sao, cô hỏi:
_ Anh bị sao vậy? Mặt đỏ cả rồi!
Đưa tay sờ mặt Thẩm Tử, giọng hỏi nhẹ nhàng và gương mặt lo lắng của Phương Tiểu Tuyết làm cậu không thể rời mắt. Không thấy cậu trả lời, cô hỏi tiếp:
_ Anh bị say nắng hả? Không khỏe thì mình về, không theo nữa!
_ Không, anh chỉ là lần đầu đi khách sạn cùng em.
_ Anh đang nghĩ cái gì thế hả? Chúng ta là đang theo dõi, không phải như anh nghĩ đâu!
_ Anh nghĩ gì? Em đang nói gì vậy?
_ Không phải anh nói là...
_ Em nghĩ gì bậy bạ phải không? Ý anh đang là lần đầu chúng ta ở chung một phòng, trong người cũng chỉ có điện thoại thì chơi cái gì đây?
_ Không nói với anh nữa!
Thẩm Tử biết cái suy nghĩ kia của Phương Tiểu Tuyết nhưng cậu muốn dành lần đầu cho đêm tân hôn. Lên đến tầng mười bảy, đi thẳng đến phòng ba lẻ hai xem xét tình hình, bên trong đã có tiếng động của cơ thể va chạm, hai người không hành động tiếp mà đi đến phòng bên cạnh.
Ngồi trong phòng cảm thấy ngột ngạt mà chẳng thể làm gì để giết thời gian. Phương Tiểu Tuyết nhìn Thẩm Tử đang nghịch điện thoại trên giường, cô nghĩ ra một cách để tìm thú vui từ Thẩm Tử.
Thả nhẹ bước chân đến cạnh giường, ngồi xuống rồi tiện tay sờ vào cơ bụng sáu múi của Thẩm Tử. Bất ngờ trước hành động của Phương Tiểu Tuyết, cậu nắm tay cô kéo ra giọng nói nghi hoặc hỏi:
_ Em đang làm gì thế hả? Không có chuyện gì để chơi sao?
_ Không có, anh cho em sờ cơ bụng của anh chút nha?
_ Không cho, em chơi điện thoại đi hoặc là qua bên kia xem tình hình đi.
_ Không cần, em đặt máy nghe mini trước cửa rồi, máy sẽ thu toàn bộ lời nói của hai người họ kể cả khi ở phòng cách âm.
_ Em lấy ở đâu ra?
_ Chuyện của em anh quan tâm làm gì? Cho em sờ.
_ Tiểu Tuyết, không cho em sờ.
Giành giật qua lại cuối cùng không chịu được ngã xuống giường, mệt đến đứt hơi Thẩm Tử ngồi bên cạnh hỏi:
_ Rốt cuộc thì em muốn gì đây?
_ Không ai như anh cả, vào khách sạn thuê phòng mà không làm gì!
_ Anh có làm.
_ Hưởng wifi à? Không biết đâu!
Thẩm Tử không ngờ cô lại nói ra những điều mà cậu muốn quên đi. Không thấy Thẩm Tử trả lời, cô nhàu đến đè cậu xuống giường nói:
_ Chúng ta sang năm cũng cưới, làm sớm hay muộn cũng sẽ làm, không bằng chúng ta làm liền cho nóng.
_ Tiểu Tuyết, em....
Không cho Thẩm Tử có cơ hội trả lời, cô trực tiếp dùng môi chặn lời nói của cậu lại, không muốn theo ý cô nhưng mỡ dâng miệng mèo thì làm sao từ chối, cứ thế hai người lăn lộn trên giường đến chiều tối.