Người ngoài chỉ biết Vân gia có một đứa con gái duy nhất tên là Vân Hề, mà không biết thực ra có một cô con gái khác là Vân Tịch.
(Tịch với Hề là từ đồng âm.)
Cô với Vân Hề không phải do một mẹ đẻ ra, và cả hai có đôi mắt vô cùng giống nhau. Cô là con của vợ trước nhưng bà đã qua đời khi cô còn nhỏ, ba cô nhanh chóng tái hôn với mẹ của Vân Hề - tức là mẹ kế của cô bây giờ.
Ba cô kể thực ra trước khi có Vân Hề thì bà ấy cũng rất yêu thương, cưng chiều cô. Nhưng sau này khi Vân Hề ra đời, bà bắt đầu trở nên rất ích kỉ và độc đoán. Thậm chí còn không muốn cho cô đến trường mà bắt cô chỉ ở nhà tự học, cô chỉ được đến trường thay cho Vân Hề khi nó muốn bỏ học mà thôi.
Từ khi lên năm, cô đã phải tự học ở nhà chứ không được đến trường và đi nhà trẻ như Vân Hề. Thế là người ta chỉ biết Vân gia có duy nhất một cô con gái tên Vân Hề, không biết còn có một con chim trong lồng như Vân Tịch.
Cảnh Nhược Hàn cũng là một người quyền lực ở thành phố này cho nên việc hắn biết nhà cô có hai chị em là không khó hiểu, chỉ là không ngờ hắn lại phân biệt được cả hai trong nháy mắt mà thôi.
Hai nữ hầu kia không biết cô và sự tình trong đó, cũng không trách bọn họ được. Bọn họ nói một hồi sau đó thấy Vân Tịch không phản ứng thì cũng đi làm việc của mình.
Đúng năm giờ chiều Cảnh Nhược Hàn trở về, thấy cô đang đứng bên trong đợi mình. Hắn bước vào, hất mặt:
"Đi thôi."
Vân Tịch nhanh chóng theo hắn ra xe.
Cảnh Ngược Hà không biết tại sao, nhưng khí chất trên người Vân Hề và Vân Tịch không giống nhau. Vân Hề hoạt bát và năng động hơn, còn cô lại mang theo nguồn năng lượng gì đó rất u ám và tĩnh lặng.
Cảnh Nhược Hàn không thích điều đó chút nào.
Hai người cùng ngồi ghế sau, không gần nhưng hắn vẫn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô. Cảnh Nhược Hàn không nhịn được nhíu mày, trầm giọng nói:
"Sau này đừng xài nước hoa này nữa, khó chịu."
Vân Tịch ngẩng đầu nhìn hắn. Cô muốn cho hắn biết là bản thân không xài nước hoa, nhưng nhìn hắn có vẻ không phải là người sẽ nghe cô giải thích nên lại tiếp tục cúi đầu.
Lúc đến biệt thự của ông bà Cảnh, Cảnh Nhược Hàn có đưa một giỏ trái cây cho cô, bảo:
"Lát nữa vào thì đưa cho mẹ tôi, biết chưa?"
Vân Tịch cầm lấy giỏ trái cây, gật đầu.
Cảnh Nhược Hàn không nói thêm gì mà đi lên phía trước, Vân Tịch lẽo đẽo theo sau, trộm nghĩ, hôm nay hắn cũng mặc bộ vest màu trắng, đẹp trai thật đấy.
Đi mãi cuối cùng cũng vào nhà, ông bà Cảnh đang ngồi xem TV với nhau, Cảnh Nhược Hàn bước đến chào:
"Ba, mẹ, bọn con đến rồi."
Cảnh Đông và Thẩm Đinh Lăng ngước lên thì thấy con trai mình và người vợ mới cưới của nó đến thì cũng vui vẻ, không có dấu hiệu gì là khó chịu với cô cả. Vân Tịch có hơi ngạc nhiên rồi sau đó tiến đến đứng sóng vai với Cảnh Nhược Hàn, cúi đầu chào cả hai.
Thẩm Đinh Lăng lại vỗ vai con trai:
"Con đến rồi hả, mau vào đi. Cả con dâu nữa."
Vân Tịch dùng hai tay đưa giỏ trái cây cho bà.
Thẩm Đinh Lằng cười, xoa đầu cô:
"Đến là được rồi, còn bày đặt mua cái này làm gì."
Cảnh Nhược Hàn nhàn nhạt nói:
"Ba bảo mẹ muốn làm bánh còn gì? Mua cho mẹ trang trí đấy."
Thẩm Đinh Lăng ngả vào lòng chồng mình, nũng nịu nói:
"Ôi chồng em chu đáo quá."
"Quan trọng là bà xã anh vui thôi."
"…" Vân Tịch chưa từng được thấy ba mẹ cô thân mật như vậy nên thấy hai người này thật thú vị. Tuy tuổi họ đã xế chiều nhưng tâm hồn lại tươi trẻ như vậy, tình yêu vẫn đằm thắm như thế, cô không nhịn được mà mỉm cười.
Cảnh Nhược Hàn liếc mắt qua nhìn Vân Tịch, sau đó dời mắt đi.
-
Vân Tịch thì cùng Thẩm Đinh Lăng vào bếp để nấu đồ ăn, còn Cảnh Nhược Hàn ở ngoài bàn công việc với ba của hắn.
"Con dâu, con biết làm món sườn xào chua ngọt không?"
Vân Tịch dè dặt gật đầu.
Thẩm Đinh Lăng cười:
"Vậy còn làm giúp ta nhé, ta đi làm bánh ngọt."
Vân Tịch thấy bà thoải mái như vậy nhưng cũng không dám thả lòng mà cẩn thận từng ly từng tí. Thẩm Đinh Lăng thấy vậy không nói gì, nhưng lúc bà bỏ khuôn bánh vào lò vi sóng xong thì bà có đến bên cạnh cô nói:
"Thực ra so với em gái con, có lẽ ta sẽ thích con hơn. Con bé kia hoạt bát thật nhưng ăn nói lại quá thoải mái, không hiểu chuyện. Nếu con đã vào Cảnh gia thì chúng ta sẽ không quan trọng con là chị hay em, mà quan trọng con phải làm sao để không mất mặt Cảnh gia chúng ta trước mặt người ngoài. Con cẩn trọng như vậy, ta cũng có chút mừng. Tuy con bị câm không phải chuyện vui, nhưng ít nhất nó cũng giúp con không ăn nói thiếu suy nghĩ trước mặt người khác. Nhưng bây giờ con đang ở Cảnh gia, không cần thiết phải căng thẳng như vậy, chúng ta không khó khăn đến thế đâu."
Lời của bà nói có mềm có cứng, thái độ cũng rất mềm mỏng khiến Vân Tịch đang ở trạng thái căng thẳng cũng không nhịn được thở phào ra.
Cô nghĩ, đúng là phu nhân của Cảnh gia, phong thái này không phải ai cũng bắt chước được. Từng lời nói ra cũng hơn hẳn người bình thường.
Vân Tịch lúc này mới nâng môi lên thành một nụ cười kín kẽ, nhưng trạng thái cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Thẩm Đinh Lăng thấy vậy cũng cười với cô.
"Nhưng con bị vậy thì hai đứa làm sao vun đắp tình cảm đây? Cảnh Nhược Hàn còn là một đứa cứng đầu nữa."