Cảnh Nhược Hàn không cho rằng khi hắn muốn nhìn thấy Vân Tịch sau một ngày mệt mỏi trở về nhà, cũng không muốn thấy cô ta ngồi co ro trên sàn nhà thế kia, trông cứ như là khi cô ta ở đây thì hắn đã ngược đãi cô ta vậy.
Cho dù Bạch Cảnh có to đến mức nào nhưng hắn vẫn thuê đủ người hầu chứ chưa từng để cô ta kham tất cả, cô ta thì làm bao nhiêu việc mà dám ở đây nằm ngủ như thế? Như thế này nếu có người đến nhìn thấy thì lại nói hắn bạc đãi người vợ của mình, rồi tờ báo ngày mai, trên trang nhất lại là tin của hắn nữa.
Chỉ là Cảnh Nhược Hàn không biết, khi những người kia biết thiếu phu nhân mới vào không được đối xử tử tế thì họ cũng không cần khách sáo hay tôn trọng cô làm gì. Việc gì có thể để Vân Tịch làm thì đều cố lựa lời đẩy cho cô, Vân Tịch có từ chối họ cũng không hiểu nên cô phải làm khá nhiều việc. Lúc này cô đang lau bàn ghế nhưng lại không nhịn được thiếp đi mà thôi.
Dùng lời của những hầu đó mà nói thì, cả thành phố này, ai mà không muốn trèo lên giường của Cảnh Nhược Hàn? Vân Tịch chỉ là cô gái may mắn nhất thôi, cũng chưa chắc là cô gái duy nhất. Hơn nữa nhìn thái độ của Cảnh Nhược Hàn, trong lòng bọn họ cũng rõ mười mươi là hắn không yêu Vân Tịch, vậy thì sao phải đối tốt với tình địch của mình kia chứ?
Cảnh Nhược Hàn bước đến, dùng mũi chân đẩy đẩy Vân Tịch. Cô mơ màng mở mắt thì thấy hắn đang phẫn nộ nhìn mình, ngay lập tức đứng dậy rồi cúi đầu xuống như nhận lỗi.
Hắn thấy cô như vậy liền nhếch môi:
"Bạch Cảnh này nhỏ bé đến nỗi không có chỗ cho cô ngủ sao? Ngược đãi cô đến mức khiến cô phải ngủ ở phòng khách?"
Vân Tịch không có gì để nói, mà cô cũng không được phép nói vì vậy vẫn luôn cúi đầu để tránh làm hắn tức giận thêm.
Cảnh Nhược Hàn trong lòng bực bội nhưng nói chuyện với cô khiến hắn có cảm giác như đấm vào bông vậy. Cô cũng không thể đáp trả lại hắn, mà nếu hắn cứ nói thì sẽ thành tên tự kỉ mất. Vì vậy nên chỉ ném lại một câu:
"Tôi không muốn phải nói lại lần nữa với cô nên nghe cho rõ đây. Đừng có làm ra vẻ ở đây thì cô bị bạc đãi lắm vậy, được lên chức thiếu phu nhân của Cảnh gia đã là phúc ba đời của cô rồi nên không cần giả vờ đáng thương đâu. Hơn nữa, tôi không muốn cứ về nhà lại thấy cô nên từ sau biết đường mà tránh đi cho tôi nhờ."
Vân Tịch cắn môi rồi gật đầu. Cô phải nhẫn nhịn, vì Vân gia nên cô phải nghe lời anh, không được làm anh tức giận nếu không sẽ liên lụy đến người nhà.
Cảnh Nhược Hàn nhìn thấy vậy liền đi lên lầu. Còn Vân Tịch cũng nhanh chóng thu dọn rồi trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau, Vân Tịch dậy sớm, muốn chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn nhưng vừa dậy đã thấy hắn bước ra khỏi nhà rồi, dáng vẻ trông rất bận rộn. Thực ra nếu như Vân Hề được gả cho Cảnh Nhược Hàn thì cô sẽ ở lại bên Vân thị mà giúp ba cô, dù sao thành tích học tập của cô cũng không tệ, để làm việc ở công ty cũng không thành vấn đề - đó cũng là ước mơ của cô.
Chỉ là đôi khi chúng ta phải biết đối mặt với hiện thực. Bây giờ cô đã là thiếu phu nhân Cảnh gia rồi, lại là người vợ bị ghẻ lạnh nữa nên không dám đòi hỏi gì ở hắn hết. Có lẽ cô cứ an phận làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Chờ đến khi nào Vân Hề trở về, vị trí này của cô sẽ nhanh chóng được thay thế. Hoặc cũng có thể là Cảnh Nhược Hàn sẽ không bao giờ kiếm ra được em ấy, mà cô sẽ chết dần chết mòn trong gấm hoa nhung lụa này.
-
Bởi vì mấy tuần trước có quá nhiều việc cần chuẩn bị cho lễ cưới nên khi ấy hắn cũng bỏ bê công ty một chút, giờ văn kiện chất đầy bàn, hợp đồng cũng còn nhiều cái chưa giải quyết nên hắn phải đi làm sớm để giải quyết những thứ còn tồn đọng ấy.
Trần Danh vừa đến đã thấy tổng tài nhà mình có mặt ở văn phòng thì không khỏi đổ mồ hôi hột, anh mỉm cười một cách chuyên nghiệp chuẩn phong cách của một thư kí bước vào. Thế nhưng chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Nhược Hàn đã cắt ngang:
"Cậu đi gọi trưởng phòng kế hoạch và bên bộ phận kinh doanh lại đây cho tôi, nói với trưởng phòng kế toán mang bản báo cáo lên đây nữa."
Giọng của hắn cũng coi như là khá dễ nghe, nếu không cố gầm giọng thì sẽ khiến người ta nghĩ đây là một người rất dịu dàng. Nhưng chỉ thư kí Trần Danh của chúng ta biết, người này mỗi lần làm việc là đáng sợ không chịu nổi. Chỉ tội cho các bộ phận mà thôi, và những người trưởng phòng xấu số của chúng ta.
Lúc Trần Danh đi gọi các trường phòng lên, các nhân viên đều đồng thanh nói:
"Chúc ngài trưởng phòng bình an vô sự, chúng tôi trồng chờ tin tốt từ ngài."
Có lẽ chỉ có những lúc như này họ đồng lòng nhất.
Trưởng phòng kế hoạch lau nước mắt, ngậm đắng nuốt cay bước vào trước. Ai ngờ Cảnh Nhược Hàn nói:
"Đều vào hết đi."
Trần Danh đứng bên ngoài mặc niệm cho họ.
Lúc cả ba người ra ngoài, anh không nhịn được hóng hớt:
"Sao rồi?"
"Đúng là gió tanh mưa máu."
"…"
Thực ra chẳng có máu gì ở đây cả, chẳng qua hôm nay hắn nghiêm khắc hơn mọi khi, yêu cầu về bản báo cáo cũng như kế hoạch cần cụ thể và tốt hơn mà thôi. Nhưng đối với những người trong giây phút đó mới cảm nhận được sự đáng sợ.
Trần Danh trộm nghĩ, giá mà có cô gái nào đó đến cứu rỗi bọn họ, cảm hóa được ông chủ thì tốt biết bao.