Tổng Tài Có Cô Vợ Câm

Chương 59: Alice và Húc Cảnh Thiên.




Alice và Húc Cảnh Thiên quen nhau lâu như thế rồi, thậm chí vòng bạn bè của Húc Cảnh Thiên đều biết Alice, nhưng họ vẫn chưa trở thành người yêu. Điều không thể nghi ngờ rằng Alice thật sự yêu Húc Cảnh Thiên nên Cảnh Nhược Hàn cho rằng không thể có chuyện cô ấy không đồng ý để mối quan hệ này tiến xa hơn.

Còn Húc Cảnh Thiên trước giờ vẫn như gần như xa, đôi khi Cảnh Nhược Hàn không chắc rằng hắn ta có yêu Alice hay không? Có đôi khi cảm thấy có yêu, có đôi khi lại không cảm thấy.

Hai người họ không có thói quen xen vào việc riêng tư của nhau cho lắm, nên Cảnh Nhược Hàn cũng chẳng bao giờ hỏi han gì về chuyện tình cảm của Húc Cảnh Thiên.

Trước giờ những người muốn tiếp cận Húc Cảnh Thiên thì đều trực tiếp đến cưa cẩm anh ta luôn, một phần bởi bọn họ không có cơ hội nói chuyện với Cảnh Nhược Hàn đế hỏi han gì.

Alice là do quen thân với cả hai người nên cô mới có thể nói chuyện này với hắn.

"Cô muốn hỏi gì?" Cảnh Nhược Hàn hỏi.

"Tôi nghe nói tuần trước anh ấy vừa đi xem mắt." Giọng Alice lúc này nghe hơi mất sức sống, không còn vui vẻ như ban nãy nữa.

"Trước giờ cậu ta vẫn thường đi xem mắt mà."

Alice lac daิ่น:

"Lần này không giống. Mấy lần trước hầu hết đều là thay em trai đi, hoặc là anh ấy đi rồi từ chối. Tôi nghe nói lần này sau khi xem mắt với Lý tiểu thư xong hai nhà đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới cho hai người họ."

Cảnh Nhược Hàn nhướn mày.

Húc Cảnh Thiên đổi tính nết rồi à? Không thể nào có chuyện cậu ta ăn chơi chán rồi muốn lập gia đình đấy chứ?

"Lý Kim Quế?" Hắn nói ra một cái tên.

"Ừm, anh biết cô ấy sao?"



Cũng không đươc tính là quen, nhưng biết thì cũng có biết, vì Lý Kim Quế cũng là một cái tên từng được Thẩm Đinh Lăng đưa cho hắn chọn để xem mắt. Nhưng hắn đã không đồng ý, cũng chưa có cuộc hẹn chính thức nào với cô ta.

Lý Kim Quế này cũng không phải nhân vật lớn gì, bản thân cô ta cũng không phải người nằm trong vòng quen biết của Cảnh Nhược Hàn nên hắn cũng không hiểu rõ về cô ta. Thế nhưng nếu chỉ một lần xem mắt mà Húc Cảnh Thiên đồng ý tiến xa hơn thì chắc chắn không phải vì cô ta. Có thể là vì lí do gia đình hoặc vì Lý thị.

Dù sao thì hắn cũng chưa bao giờ nghe cái tên Lý Kim Quế này phát ra từ miệng Húc Cảnh Thiên, vậy nên suy nghĩ của hắn càng có cơ sở hơn.

"Cũng không hẳn." Cảnh Nhược Hàn nói, "Thế nhưng nếu chuyện định hôn nhân này là thật thì lẽ ra tôi cũng phải nghe đến rồi chứ nhỉ? Húc gia lại chẳng có động tĩnh gì."

"Vì vậy nên tôi mới không biết liệu tin này có thật hay không?" Alice cầu cứu hắn, "Tôi biết cứ liên tục nhờ vả anh như này thật không nên, nhưng ngoài anh ra tôi cũng không còn ai để nhờ cả. Anh là bạn thân của Húc Cảnh Thiên, có thể hỏi thăm anh ấy một chút không?"

Thật ra trước kia Alice không phải người rụt rè như thế này.

Alice là một cô gái có cá tính mạnh. Cô và Húc Cảnh Thiên "vô tình" gặp nhau ở một quán bar, hai người cùng trò chuyện, uống rượu và sau đó có những cuộc hẹn riêng với nhau để tìm hiểu. Sau đó khi bước vào thế giới của Húc Cảnh Thiên, cô biết được người đàn ông này và cô là hai người không hợp nhau. Tuy cả cô và anh ta đều là những người thích sự tự do, phóng khoáng, nhưng cái sự tự do ấy của hai người được biểu hiện ở trên những phương diện hoàn toàn khác nhau.

Thế nhưng khi ấy Alice đã biết rằng bản thân phải lòng người đàn ông này sâu sắc cho nên cô không quan tâm những sự khác biệt đó.

Alice thà rằng thay đổi chứ không muốn buông bỏ người đàn ông này. Cô hiểu được, để có được tình yêu mà mình mong muốn thì đồng nghĩa với việc cần bỏ ra nhiều thời gian và công sức, cô không mong chờ bản thân sẽ dễ dàng có được. Chỉ sợ rằng ngay cả khi bản thân bỏ hết tâm sức thì người ấy vẫn không thích cô mà thôi.

Cảnh Nhược Hàn thấy Alice như vậy thì cũng không từ chối yêu cầu của cô. Trước giờ Alice đều tỏ ra rất mạnh mẽ trước mặt người ngoài, nhưng mỗi khi nhắc đến

Húc Cảnh Thiên thì cứ như bị ai đó đánh trúng điểm yếu vậy.

"Việc này với tôi thì không khó, có điều nếu tôi chủ động hỏi thế này cậu ấy chắc chắn biết là cô nhờ. Vậy cũng được ư?"

"Không sao cả." Alice lắc đầu, "Bây giờ đến việc nhắn tin hỏi thăm, anh ấy cũng không muốn cho tôi cơ hội ấy rồi."

Cảnh Nhược Hàn không ngờ cậu bạn của mình lại thẳng thừng như vậy. Trước giờ dù không thích cũng không thấy cậu ta quyết liệt như vậy với cô gái nào, huống hồ Húc Cảnh Thiên và Alice cũng quen biết đã lâu.

Cảnh Nhược Hàn thấy nói chuyện cũng đã lâu nên cả hai rời phòng và quay trỏ lại phòng trang điểm của Vân Tịch. Khi này cô đã thay xong đồ mà hắn chọn, đang ngồi trên ghế chờ hắn trở lại.



Alice lấy lại trạng thái chuyên nghiệp của mình, cười bảo:

"Phu nhân nhà anh mặc gì cũng rất đẹp, tôi nhìn mà ghen ty sắp chết rồi đây."

Vân Tịch được khen cũng rất ngại, cô vội xua tay phủ nhận rồi ngại ngùng nhìn Cảnh Nhược Hàn.

Thấy cô như vậy hắn bật cười, sải bước tiến lại chỗ cô. Cảnh Nhược Hàn vươn tay sờ sờ cằm của cô, nhỏ giọng hỏi:

"Xong rồi chứ?"

Vân Tịch gật đầu.

Hắn vươn tay đỡ cô dậy sau đó cả hai bước lại chỗ Alice.

"Coi như lấy chuyện của tôi trả cho ngày hôm nay đi." Cô cười bảo, "Cảnh thiếu hôm nay không cần vung tiên đâu."

Cảnh Nhược Hàn vẻ thản nhiên:

"Cô nói vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, tạm biệt."

Alice tiễn hai người họ ra xe rồi quay trở lại phòng, mở điện thoại. Trên màn hình là đoạn tin nhắn cô gửi cho Húc Cảnh Thiên, trên đó hiện vài dấu đỏ cùng dòng thông báo "Đối phương không muốn nhận tin nhắn" dưới mỗi tin nhắn của cô.

Alice thở dài rồi bỏ điện thoại xuống. Cô ngước nhìn bản thân trong gương rồi vô thức sờ gương mặt mình. Dường như trong lòng dâng lên nỗi bực tức nào đó, Alice vươn tay ném mọi thứ lên một bức ảnh trên tường.

Bức ảnh đó là hình một cô gái.

Vân Tịch.