Tổng Tài Có Cô Vợ Câm

Chương 56: Điện thoại.




Sau bữa ăn, thay vì để Vân Tịch gọi điện thì Cảnh Nhược Hàn đã gọi điện luôn cho Vân Lâm. Hắn sợ rằng cô nói thì họ sẽ có hàng ngàn lí do từ chối, bắt ép cô nên tự mình đi nói có lẽ sẽ hiệu quả hơn.

Vân Tịch thấy hắn nói cũng đúng. Người nhà cô đương nhiên là sợ Cảnh Nhược Hàn rồi, cho dù bây giờ hắn có trở thành con rể của họ thì họ cũng chẳng vơi đi nỗi sợ này chút nào. Cuối cùng thì trong mắt họ họ bán đi một đứa con gái không thương yêu để được Cảnh gia nâng đỡ, bản thân họ cần dựa dẫm rất nhiều vào gia thế của Cảnh Nhược Hàn thì làm sao mà không kính không sợ chứ?

Huống hồ mấy chiến tích của Cảnh Nhược Hàn (do giang hồ đồn đại) vẫn còn ở đó, cho nên xét về vị trí trong gia đình thì bọn họ đúng là trưởng bối, là người lớn hơn thật, nhưng họ vẫn e dè Cảnh Nhược Hàn lắm.

Cuộc gọi vừa đi, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

"Vân Tịch à..."

Vân Lâm chưa nói hết câu thì Cảnh Nhược Hàn gọi một tiếng "Ba" cắt ngang. Đầu dây bên kia hơi ngừng một chút sau đó phát ra tiếng cười gượng:

"Hóa ra là Nhược Hàn hả con? Con gọi ta có chuyện gì vậy?"

"Ba à, ngày mai con và Vân Tịch có chuyện đột xuất nên có thể sẽ không tới kịp giờ cơm, nên muốn trước với ba rằng tụi con sẽ đến nhà trễ hơn một chút ạ."

Cảnh Nhược Hàn biết thừa hai người họ chỉ muốn mời Vân Tịch, hắn cũng không muốn vạch trần tâm tư nhỏ xíu này, cũng không muốn trở thành người ở thế hạ phong mà chạy đi hỏi ý Vân Lâm liệu mình có thể đến hay không.

Thay vào đó hắn thông báo cho họ biết rằng bản thân đã biết cuộc hẹn của họ với Vân Tịch đồng thời sẽ đich thân đến đó cùng cô.

"À... hai đứa có việc bận à..."

Vân Lâm cũng không ngờ Cảnh Nhược Hàn sẽ đến cùng Vân Tịch cho nên nhất thời cũng không biết nói gì hơn. Ông đưa mắt qua nhìn Viên Hoa bên cạnh với vẻ cầu cứu, bà ta nhanh chóng lấy điện thoại rồi tiếp chuyện với Cảnh Nhược Hàn:

"Nhược Hàn à, là mẹ đây..."

Nhược Hàn cũng ngoan ngoãn gọi "mẹ" một tiếng.

"Ngày mai hai đứa bận việc công ty à?"

"Đại khái là như vậy ạ."

Viên Hoa xởi lởi:

"Kể ra cũng phải. Con là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng làm nhiều việc nên bận là phải rồi. Còn Tiểu Tịch hẳn là ít việc cần xử lí hơn nhiều đúng không? Nếu con đã bận rộn như thế thì không cần miễn cưỡng đến cùng Tiểu Tịch đâu con, con cứ để nó đến đây một mình là được rồi. Con mất công vì một bữa ăn nhỏ thế này, ảnh hưởng nhiều đến công việc lắm đấy."

Đương nhiên bà ta chỉ muốn Vân Tịch đến nhà một mình rồi. Cho dù bản thân cùng lắm chỉ có thể chửi mắng cô, nhưng bà ta cũng muốn làm như vậy để trút giận cho đứa con gái Vân Hề của bà.

Từ lúc trở về, lúc nào Vân Hề cũng sợ sệt, miệng hay lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa. Bà cố gắng hỏi thì con bé chỉ luôn miệng nói mình không có tội, là Vân Tịch hại đời con bé. Ngoài ra bà không thể hỏi thêm điều gì nữa. Nhân dịp này bà muốn lôi Vân Tịch để hỏi cho ra nhẽ mới được.



Cảnh Nhược Hàn nghe Viên Hoa nói vậy thì cười:

"Mấy việc này con xử lí bao năm nay rồi, có gì đâu mà mất công, chỉ là thông báo gấp quá, sắp xếp thời gian không kịp mà thôi. Ba cũng nói Tiểu Tịch từ sau khi xuất viện không trở về thăm ba mẹ lần nào, con cũng chợt nhớ ra bản thân chưa từng về chào hỏi ba mẹ hẳn hoi, nên muốn nhân dịp này về luôn. Lẽ nào hai người không hoan nghênh vị con rể này sao?"

Hắn đương nhiên biết cả hai người họ không dám không hoan nghênh hắn. Cảnh Nhược Hàn mượn lời của Vân Lâm để hợp thức hóa lí do hắn muốn đến đó, hai người họ sẽ chẳng còn lí do gì để ngăn được nữa.

Viên Hoa nghe hắn nói đến mức hợp tình hợp lí đến vậy cũng không còn cách gì, đành cười gượng:

"Nào có, sao nhà chúng ta lại không hoan nghênh con chứ? Chúng ta chỉ là sợ con làm việc bận rộn, chỉ là một bữa ăn nhỏ sợ ảnh hưởng đến công việc của con quá nhiều thôi."

"Một bữa ăn nhỏ nhưng cũng là bữa ăn đầu tiên cả nhà ta cùng nhau quây quần mà, dù bận thế nào thì con cũng sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa, mẹ đừng lo quá ạ."

Cảnh Nhược Hàn đã nói đến mức này, nếu Viên Hoa còn tiếp tục tìm cớ thì sẽ làm hắn cảm thấy bà ta thực sự có chuyện mờ ám muốn làm nên mới không muốn hắn đến. Mà việc để Cảnh Nhược Hàn đến cũng khiến bà ta cảm thấy kế hoạch trước mắt không được thuận lời, tạm thời không nên làm phật lòng hắn, cứ để cho hắn đến trước, bà còn thể hẹn gặp Vân Tịch nhiều lần khác vẫn được.

Viên Hoa nhanh chóng trả lời:

"Nếu con đã nói vậy thì mẹ yên tâm rồi, hai đứa ráng thu xếp đừng đến trễ quá nhé."

"Vâng, tụi con biết rồi."

Cảnh Nhược Hàn cúp máy, sau đó nói lại với Vân Tịch.

"Lần này hẹn em không được chắc sẽ còn lần sau, nếu là vậy thì luôn phải báo trước với anh một câu nhé."

Vân Tịch gật đầu.

"Sắp tới anh có dự định gì?"

Cảnh Nhược Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc đen tuyền mềm mại kia. Hắn chưa vội trả lời câu hỏi ấy của cô mà từ từ mân mê nó sau đó mới nói:

"Trước tiên thì vẫn là lấy lại quyền kiểm soát công ty, sau đó thoát khỏi sự kiểm soát của hai người họ."

Dù hắn không nói rõ tên ra nhưng Vân Tịch biết được "họ" trong lời của hắn là ai.

Sở dĩ hỏi câu này chính là để biết quyết định của hắn về việc sẽ đối mặt với Thẩm Đinh Lăng và Cảnh Đông như nào. Hai người họ đã rắp tâm dồn Cảnh Nhược Hàn vào chỗ chết thì làm sao mà hắn có thể ngồi im được. Đương nhiên hắn sẽ có hành động phản kháng rồi, tuy nhiên cô không muốn hắn sẽ làm việc gì đó phạm pháp để rồi...

Đương nhiên những người kia đã sử dụng thủ đoạn không hề đoan chính gì, nhưng nếu để bàn tay Cảnh Nhược Hàn phải nhuốm máu thì thật không đáng.



"Chừng nào anh còn là con của hai người họ thì chuyện này cũng khá khó thực hiện, những người ở Bạch Cảnh này luôn thay họ trông chừng anh, anh tính đuối hết những người hầu này à?"

Cảnh Nhược Hàn cười:

"Vừa đúng vừa không. Anh sẽ có cách để dẹp hết những cặp mắt đó mà Thẩm Đinh Lăng và Cảnh Đông không thể phản đối."

Vân Tịch nghe vậy nửa yên tâm nửa không. Cô không phải người hay tò mò nên cũng không hỏi thêm vì thế nghe xong cũng chỉ gật đầu.

"Được rồi, đừng nhắc đến hai người họ nữa." Cảnh Nhược Hàn nói, "Ngày mai em cùng anh đến công ty sau đó chúng ta đến nhà em sau."

"Em cùng anh đến công ty à?"

"Em ở nhà một mình anh không yên tâm. Có lẽ Thẩm Đinh Lăng đã biết anh đang tính toán chuyện gì rồi, biết đâu bà ta biết được em sẽ ở nhà một mình rồi làm gì em thì sao? Giờ ai mà không biết em là điểm yếu của anh cơ chứ?"

Vân Tịch nhéo má hắn:

"Anh đừng có mà dẻo miệng."

"Anh nào có, anh chỉ nói sự thật thôi." Cảnh Nhược Hàn cũng để im cho cô nhéo.

Vân Tịch cười tủm tỉm, quay sang ôm eo hắn:

"Chắc bà ta sẽ không làm vậy đâu. Giữa thanh thiên bạch nhật, không lẽ bà ấy có gan như vậy?"

Cảnh Nhược hàn bật cười một tiếng mỉa mai. Cảnh Đông thì có thể là không dám đấy, nhưng Thẩm Đinh Lăng? Bà ta am hiểu nhất là chiêu mượn tay giết người. Vụ tai nạn vừa rồi có thể thấy bà ta tâm kế thâm hiểm như thế nào. Có thể người ra tay với Vân Tịch sẽ không phải bà ta, nhưng nếu đã muốn thì Thẩm Đinh Lăng có vô vàn cách.

"Con trai ruột bà ta chết, điều đầu tiên bà ta nghĩ đến lại là tìm người khác thay thế để có thể được hưởng phần gia tài nhiều nhất thì em nghĩ bà ta có phải người có gan không?"

Vân Tịch chợt cảm thấy rợn sống lưng.

"Vậy mai em đến công ty với anh là được, anh nói vậy đột nhiên làm em thấy sợ phải ở đây quá."

Cảnh Nhược Hàn học Vân Tịch, cũng đưa tay ra véo má cô:

"Có anh ở đây mà em còn sợ gì chứ?"

"Vậy phải trông chờ anh bảo vệ cho em rồi."

Nói xong câu này Vân Tịch cười khúc khích trong lòng Cảnh Nhược Hàn làm hắn cũng phải bật cười theo cô.