Tổng Tài Có Cô Vợ Câm

Chương 44: Quá khứ của hắn.




Thực ra rất lâu trước kia, Cảnh Nhược Hàn không phải tên là Cảnh Nhược Hàn, tên của hắn từng là Mặc Hàn.

Khi ấy Cảnh Nhược Hàn còn ở trại trẻ mồ côi thành phố, là một đứa trẻ gầy gò và bị những đứa trẻ khác bắt nạt. Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, hắn còn cho rằng mình sẽ chẳng nhớ gì nữa, ấy vậy mà nhớ không sót chi tiết

nào.

Cảnh Nhược Hàn nhớ đến những lần đói đến cả người mất sức, khi ấy phần ăn của hắn bị những đứa khác ném cát vào, chẳng thể ăn nổi. Dù có những lần hắn nói với những người nơi đó nhưng cũng chẳng có ai quản cả. Trại trẻ mồ côi thành phố nhiều đứa trẻ như thế, họ chẳng có tâm sức đâu mà đi dạy từng đứa một, thế là

Cảnh Nhược Hàn vẫn luôn bị chịu cảnh bắt nạt và đói như thế.

Cảnh Nhược Hàn nhớ đến mùi ẩm mốc nơi phòng ngủ. Hắn luôn bị quấy phá đến chẳng thể ngủ nổi, chỉ còn một cách là chuyển đến chỗ khác để ngủ. Nhưng phòng đó hôi hám và nhiều chuột gián đến mức khiến hắn luôn co người sợ hãi, đêm đêm lại choàng mở mắt xem có con chuột nào nằm kế mình không.

Cảnh Nhược Hàn nhớ đến những đòn roi oan uổng mà hắn phải chịu vì luôn bị đổ tội mà chẳng thể nói được gì, không một ai tin hắn. Khi ấy hắn đứng trước nhiều đứa trẻ khác cảm thấy đến mặt mũi cũng chẳng còn nữa, xấu hổ và tủi nhục khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Cảnh Nhược Hàn nhớ đến những lần mình bị từ chối chơi cùng, chỉ còn hắn lặng lẽ và đơn côi đứng một chỗ, chống mắt nhìn những đứa trẻ khác vui cười. Hắn vẫn nhớ tâm trạng buồn tủi của mình khi ấy, như một con quái vật bị từ chối khỏi xã hội của loài người, không một ai chấp nhận hay tiếp cận hắn, không một ai cho hắn một cơ hội hòa nhập. Hắn cứ như vậy mà trở nên vô cùng tiêu cực và điên cuồng.

Ngồi trong căn phòng ẩm mốc đó, Cảnh Nhược Hàn không ngừng ra phương thức để giết chết những đứa kia. Khi đó hắn mới năm tuổi, nhưng sự hận thù và điên cuồng che mờ mắt hắn, chẳng có sự ngây thơ còn đọng lại trên đứa trẻ ấy cả.

Cảnh Nhược Hàn biết mình không thể cứ như vậy mà chịu tội được, hay đúng hơn, hắn muốn trả thù, muốn cho những đứa từng bắt nạt biết cái mùi mà hắn phải chịu.

Những lần cố tình gạt chân chúng để chúng bầm dập, hắn thì tỏ ra ngây thơ không biết gì, cũng chẳng ai có thể nhìn thấy hắn ra tay. Mấy lần giấu đồ chơi của chúng để chúng gây gổ với nhau, cái liên minh gì gì đó cuối cùng cũng xảy ra tranh chấp và đánh nhau, cuối cùng là bị mấy người bên trại giáo huấn một hồi. Mấy lần đặt bẫy khiến một vài đứa xây xước và chảy máu rất nhiều, hắn ở trên cây nhìn thấy dòng máu đỏ chỉ thấy cả người hưng phấn, không một chút tình thương hay đau lòng. Hắn chỉ nghĩ sao thằng kia không chết luôn đi cho rồi.

Chẳng một ai có chứng cứ chứng minh là Cảnh Nhược Hàn làm, hắn cũng biết dùng nước mắt để tỏ ra mình thực sự chẳng biết gì cả. Tất cả những chuyện đó vẫn luôn không ai nghi ngờ Cảnh Nhược Hàn thêm nữa.

Khi ấy trả thù xong tất cả những kẻ từng bắt nạt hắn nhưng hắn chợt nhận ra, dù mình đã hoàn thành mục tiêu nhưng vẫn chẳng có ai là bạn của hắn cả. Mọi người vẫn kinh tởm hắn, vẫn sợ hãi những tội danh trước kia hắn bị oan, vẫn loại hắn ra khỏi cộng đồng của họ. Cho đến cuối cùng, hắn vẫn là một kẻ cô đơn đứng giữa trời đất rộng lớn, không một ai mở lòng chấp nhận hắn hết.

Cảnh Nhược Hàn bắt đầu hiểu được, hắn không cùng một thế giới với những kẻ kia. Chẳng một đứa trẻ năm tuổi nào có thể thâm độc như hắn, chẳng một đứa trẻ năm tuổi nào lại hưng phấn khi thấy người khác đau đớn cả. Không một ai như hắn, hắn như một sản phẩm thí nghiệm bị lỗi, đứng ở ngoài rìa nhìn những sản phẩm thành công được đưa ra ánh sáng, được quây quần với nhau. Còn hắn là sản phẩm lỗi duy nhất, hắn chỉ có thể ao ước mà không thể chạm tới.

Cho đến khi Cảnh Đông và Thẩm Đinh Lăng tìm được hắn.



Câu đầu tiên mà hai người họ nói khi thấy hắn là:

"Giống thật."

Cảnh Nhược Hàn không biết họ đang nói gì cả.

Sau đó Thẩm Đinh Lăng thân mật nắm tay hắn, cười hỏi:

"Con tên gì?"

"Mặc Hàn."

"Chúng ta quyết định sẽ nhận nuôi con, con có vui không?"

Cảnh Nhược Hàn vẫn nhớ tâm trạng vui mừng đến tột độ khi ấy của hắn, hắn cho rằng mình cuối cùng cũng bước được vào xã hội của loài người, cuối cùng cũng có người chấp nhận hắn, giang đôi tay đón nhận hắn.

Cảnh Nhược Hàn vui mừng đến rơi nước mắt, không ngừng gật đầu.

Chỉ là hắn không biết, thứ hắn sắp đối mặt là lại là một địa ngục lạnh lẽo khác.

Thẩm Đinh Lăng cười cười xoa đầu hắn, nhưng lúc này trong mắt bà cũng chẳng còn sự vui vẻ khi nói câu kia với hắn nữa. Lần đầu tiên, Cảnh Nhược Hàn cảm thấy sự lạnh lẽo đến thấu xương, dường như đó là ánh nhìn cho một con búp bê, không hề có tình cảm, không có chút cảm xúc nào.

Bà nói:

"Từ nay con sẽ không phải tên là Mặc Hàn nữa, tên của con là Cảnh Nhược Hàn, con hiểu không?"

"...Vâng."