Tổng Tài Có Cô Vợ Câm

Chương 42: Tai nạn.




Vân Tịch cảm thấy lòng bàn tay mình toàn mồ hôi, toàn thân cũng trở nên căng thẳng. Cô không muốn suy nghĩ quá tiêu cực nhưng những lời của Thẩm Đinh Lăng không thể khiến cô an tâm được.

Thẩm Đinh Lăng từng nói với cô rằng, cô bị câm như thế thì cùng với Cảnh Nhược hàn vun đắp tình cảm được. Khi ấy Vân Tịch còn cho rằng bà lo cho cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, bà còn chẳng quan tâm đối tượng kết hôn là chị hay em thì sao có thể lo cho cô được? Hơn nữa, khi biết tình cảm giữa cô và Cảnh Nhược Hàn ngày càng trở nên khắng khít thì thay vì vui mừng thì bà lại ngạc nhiên, lại còn nói "tốt hơn mẹ tưởng".

Không đơn giản thế, tin tức Vân hề đã về nước có thể đến tai được Thẩm Đinh Lăng thì chắc chắn cũng đã đến tai của Cảnh Nhược Hàn. Nhưng tại sao hắn luôn không nói gì với cô, không hề hỏi han hay chất vấn? Hắn biết cô có thể đánh chữ để nói mọi việc với hắn kia mà, nhưng hắn một chữ cũng không đề cập. Thế nhưng dạo này lại càng dính lấy cô hơn.

Vân Tịch cảm thấy mình như đứng giữa trung tâm của bẫy nhện. Xung quanh cô là mê cung không lối thoát, chất dịch trong tơ khiến cô không thể di chuyển. Vân Tịch như con thú nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị ăn thịt vậy.

Có vẻ như Thẩm Đinh Lăng đang chờ câu trả lời của cô nhưng Vân Tịch cũng không muốn dùng thủ ngữ nữa, chỉ cười cười cho qua.

Thẩm Đinh Lăng liếc cô một cái rồi lại nói:

"Nếu như cả con và Cảnh Nhược Hàn sống hạnh phúc với nhau thì mẹ cũng mừng, nhưng con không sợ một ngày nào đó Vân Hề xuất hiện và đòi vị trí này của con, đảo lộn mọi thứ lên hay sao?"

Vân Tịch không thể giả vờ được nữa, bàn tay ngay lập tức siết lại, hô hấp cũng trở nên đứt quãng.

Sao Thẩm Đinh Lăng có thể biết chuyện này? Hay đây mới chỉ là suy đoán của bà thôi? Nếu như vậy thì không phải bà quá mức sắc bén hay sao? Chuyện Vân Hề quay trở về và đòi lại vị trí tuy không phải chuyện gì khó nghĩ, nhưng đứng ở cương vị mẹ chồng, thay vì nói ra lời đe dọa cô thì không phải bà nên động viên cô dưới vai trò là con dâu trong Cảnh gia sao?

Vân Tịch cảm thấy, thực ra Thẩm Đinh Lăng chẳng công nhận cô lắm. Chỉ là so với Vân Hề thì cô biết giữ mặt mũi cho Cảnh gia hơn mà thôi.

Nhưng cô vẫn không thể nào hiểu, bà nói lời này với cô thì có tác dụng gì?

Thẩm Đinh Lăng nhàn nhã cắt trái cây, mắt không nhìn cô, tiếp tục nói:

"Con cũng biết, nếu mọi chuyện vỡ lỡ ra, mọi người biết chuyện tráo dâu này thì Cảnh gia sẽ bị bôi xấu và làm xấu mặt đến mức nào đúng không? Con cũng không muốn viễn cảnh ấy xảy ra đúng không?"

Vân Tịch không gật cũng không lắc, đến giây phút này, cô thật sự không dám làm ra hành động nào thừa thãi, chỉ im lặng nghe bà nói.

"Vậy nên đừng để chuyện tráo dâu trở thành hiện thực là được. Để mọi người không cần tò mò chuyện người mà Nhược Hàn lấy rốt cuộc là ai, chỉ cần có một người tồn tại là được. Dù là Vân Hề hay là Vân Tịch, không phải mọi người cũng chỉ cần một người để làm sáng tỏ mọi chuyện thôi sao? Hà cớ gì phải có hai người để mọi chuyện phức tạp lên làm gì, con thấy có đúng không?" Thẩm Đinh Lăng cười.



Vân Tịch cảm thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi sau lưng không ngừng chảy ra.

Ý của bà là muốn... giết Vân Hề?

Bởi vì Vân gia có đến tận hai cô con gái cho nên bây giờ mọi chuyện mới phức tạp đến như vậy. Chỉ cần không tồn tại một người nữa, người còn lại nghiễm nhiên sẽ trở thành Cảnh thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, không có bất kì cái nào gọi là tráo dâu, cũng không có gì để gây sóng gió cả.

Nhưng bà nói ẩn ý thế cho cô, thực sự muốn cô ra tay với Vân Hề sao? Trong khi hai người là chị em, Thẩm Đinh Lăng vì bộ mặt của Cảnh gia mà không tiếc gì cả, còn bày sẵn kế, muốn cô thay bà giải quyết rắc rối này bằng cách chính tay đi trừ khử em của mình?

Vân Tịch thực sự cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cô kinh sợ nhìn Thẩm Đinh Lăng, cả người đứng im không thể di chuyển dù chỉ một bước. Cô thật sự không tin nổi đây là người mẹ chồng hiền thục mà cô từng nghĩ tốt về, cũng không tin được là người dịu dàng nói với cô mấy lời an ủi trong bữa cơm.

Cô thật sự không tin được đó là cùng một người.

Vân Tịch dù cho có muốn độc chiếm Cảnh Nhược Hàn nhưng cô chưa bao giờ ảo tưởng đây vốn là vị trí của mình, cũng chưa bao giờ có ý định giết Vân Hề để đoạt lấy nó. Cô vẫn chưa điên rồ đến mức ấy. Không phải cô không lo nghĩ cho Cảnh gia, muốn Cảnh gia bị xấu mặt với người người, nhưng cô cũng đang thực sự nghĩ cách.

Thế nhưng Vân Hề ép cô, bây giờ Thẩm Đinh Lăng cũng muốn ám thị cô, Vân Tịch phải chịu áp lực từ hai phía khiến cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi và mất hết sức lực. Cô không hề lên tiếng đáp lại mà chỉ im lặng, cuối cùng Thẩm Đinh Lăng nói:

"Mẹ chỉ muốn nói với con vậy thôi, còn có làm hay không là ở con, mẹ không ép. Mẹ chỉ mong con ở dưới cương vị là con dâu của Cảnh gia thì nên biết suy nghĩ cho gia đình mình một chút, đừng để đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra, người đầu tiên gánh chịu sẽ là chồng con."

Trong suốt bữa cơm sau đó, Vân Tịch cảm thấy người mình cứng đờ, không thể làm được gì. Cho dù có cố gắng mỉm cười cũng trở nên rất gượng gạo, Cảnh Nhược Hàn ở bên cảnh hỏi cô mấy câu nhưng cô cũng chẳng không phản ứng lại chút nào.

Thực sự toàn thân của Vân Tịch trở nên căng thẳng vô cùng.

Lúc ra về, Thẩm Đinh Lăng vừa cười vừa nhìn cô, nói:

"Hai đứa nhớ ra về cẩn thận đấy, bây giờ cũng muộn rồi mà."

Bây giờ mới sáu giờ thôi, nhưng Vân Tịch cảm thấy ánh mắt bà rất có hàm ý.

Cả hai cùng chào ba mẹ rồi ra xe, tài xế đã chờ sẵn ở đó. Cảnh Nhược Hàn thấy cô trong suốt bữa ăn rất kì lạ liền nắm tay cô, thân mật hỏi:



"Ban nãy nhìn sắc mặt em không ổn lắm, em sao thế?"

Vân Tịch lắc đầu.

Cảnh Nhược Hàn biết thừa cô có thể nói chuyện nhưng lại lựa cách nhẫn nhịn im lặng, nhiều lần cũng muốn bức cô không còn cách mà phải nói ra, nhưng sức chịu đựng của Vân Tịch đúng là đáng nể, nhiều lần như vậy vẫn luôn mím môi, bất lực lắc đầu. Cảnh Nhược Hàn cũng thấy được, cô vì bảo vệ bí mật mà không thể không nhịn lại, vì bảo vệ bí mật mà nhẫn nhịn đến mức ấy nên nhiều lần hắn cũng đành thôi, không bức cô nữa.

Xe chấm chậm lăn bánh. Bởi vì hôm nay Vân Tịch vô cùng mệt mỏi nên Cảnh Nhược Hàn cũng không cố tình chọc phá gì, hắn yên lặng nhìn cô, nhưng tay thì không ngừng siết lại. Vân Tịch trong lòng trĩu nặng, điều duy nhất cô có thể làm là đáp lại cái siết tay ấy, miệng dù cố cũng chẳng thể nở nụ cười trấn an được.

"Cái xe kia sao lại đi ngược đường thế kia?" Tài xế không nhịn được nói.

Vân Tịch ngẩng đầu.

Đèn xe từ chiếc xe ngay trước mắt phát ra thứ ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào bên trong xe thông qua lớp cửa kính. Vân Tịch nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong đầu không ngừng nhớ tới lời cảnh cáo của Vân Hề và lời nói của Thẩm Đinh Lăng. Cô hoảng loạn không kịp nghĩ gì liền nói:

"Mau tránh cái xe đó ra."

Cả tài xế và Cảnh Nhược Hàn cũng không ngờ Vân Tịch đột nhiên nói chuyện, cậu ta bất ngờ không kịp phản ứng trước lời cô nói.

"Hả?"

Chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc, tiếng xe rú lên trong không khí mang theo sự điên cuồng muốn tông chết bọn họ. Vân Tịch cảm thấy tim mình một lần nữa lại liên hồi đập ngày càng nhanh hơn nữa, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong phút chốc, Vân Tịch không kịp nghĩ gì chỉ đổ rạp người sang bên cạnh, ôm lấy Cảnh Nhược Hàn vào lòng. Cô lấy lưng chắn trước cho hắn, ép mặt hắn vào ngực, hai tay bao lấy gáy hắn, lấy toàn thân để che chắn cho Cảnh Nhược Hàn.

Khoảnh khắc hai xe va đập vào nhau, Vân Tịch cảm thấy có một vòng tay ôm lấy mình. Cô cúi đầu, ánh mắt hai người lấp lánh nhìn nhau. Cô không nhịn được siết chặt lại vòng tay của mình.

"Bùm."

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai chiếc xe phát sáng, chìm trong biển lửa. Người ta lờ mờ thấy trong xe có một đôi nam nữ ôm lấy nhau, đến khi chiếc xe cháy sáng cũng nhất quyết không chịu bỏ nhau ra.