Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 9: Quá khứ đáng thương của mẹ dạ nguyệt - ĐƯỜNG YÊN




Dạ Nguyệt như thể không tin được rằng hắn đã ba mươi lăm tuổi. Ông trời đúng là đang thiên vị, ban cho hắn với khuôn mặt yêu nghiệt đúng chuẩn với cái danh Nam Thần Quốc Dân, cô thầm bĩu môi ghen tị với hắn.

Những biểu hiện lẫn hành động của cô đã lọt vào mắt Vương Tử Sâm, hắn không biết nên diễn tả cảm xúc của hắn lúc này, dường như có gì đó nhói nhói trong lòng. Diệp Giai Thuỵ thấy tình cảnh không được tốt mấy liền giải vây.

" Sao? cô không hài lòng với con số đó "

Cô liền phản bác.

" Không phải! chỉ là hơi bất ngờ, nhưng 35 thì sao? tuổi tác đâu phải là vấn đề, anh ấy trông như tiểu thịt tươi thì có "

Diệp Giai Thuỵ nâng mắt liếc người nào đó, thấy Vương Tử Sâm đang thở phào nhẹ nhõm hắn khẽ cong môi.

Vương Tử Sâm chỉnh lại tâm trạng rồi quay sang nhìn cô hỏi.

" Không phải em nói ở bệnh viện có việc sao? sao lại chạy đến đây "

" Tôi quên mất sáng nay được nghỉ vì chiều nay có ca phẫu thuật, tôi vì muốn cảm ơn anh lần nữa nên đã nấu vài món cho anh "

Vương Tử Sâm nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu khiến cô không thể quen được.

" Đã nói em không cần phải cảm ơn "

" Tôi biết rồi, nếu đã không còn việc của tôi nữa vậy tôi xin phép đi trước "

Cô cúi đầu chào hắn và Diệp Giai Thuỵ rồi đứng dậy rời đi. Đợi cánh cửa khép lại Diệp Giai Thuỵ mới mò tới hắn hỏi.

" Cô ấy cảm ơn cậu vì điều gì vậy "

Vương Tử Sâm lạnh lùng trừng hắn.

" Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy, mau cút về với vợ con đi "

Diệp Giai Thuỵ mếu mó khuôn mặt, hắn uất ức trừng mắt lại đã không có câu trả lời đã thế còn bị Vương Tử Sâm đuổi một cách thẳng thừng. Hắn tức giận bỏ đi, đến gần cửa hắn còn nghe giọng của Vương Tử Sâm vang lên.

" Chiều khoảng ba giờ cậu đến đón thằng nhóc họ Phong giúp tôi "

Vương Tử Sâm không nghe tiếng đáp trả chỉ vỏn vẹn nghe tiếng đóng cửa thật mạnh, hắn nhếch môi lên cười như không cười.

...

Dạ Nguyệt không vội bắt xe về chung cư, cô chỉ muốn đi tản bộ. Chợt nhớ ra điều gì đó cô lấy điện thoại ra bấm, lúc sau trong màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Soái Ông", hẳn là cô đặt biệt danh cho Vương Tử Sâm.

Cô cất điện thoại vào túi xách rồi lặng lẽ đi, đi được vài bước cô thấy một chú mèo lông trắng nuột đang co ro ngồi một góc, cô nghĩ nó đã bị bỏ rơi nên đã bồng nó lên. Lúc đầu con mèo tưởng cô là người xấu nên nó rất phòng thủ, Dạ Nguyệt phì cười lém lỉnh ôm nó vào lòng lúc này con mèo không cựa quậy nữa mà ngoan ngoãn ở trong lòng cô.

Dạ Nguyệt đi rồi đi, cuối cùng đến cửa hàng tiện lợi gần chung cư. Cô đi vào đó chọn vài chai nước ngọt OKF hương vị chanh và dâu, tiếp đến là hai lon soda Molang Pop, sữa chuối. Cô đi đến quầy món ăn vặt đưa tay lấy cơm hộp Dosirak, cơm nắm tam giác, bánh Hobbang, cô lấy thêm xúc xích xiên, chả cá ăn liền, hai gói mì ăn liền.

" Hửm! ở đây cũng có bán rượu soju trái cây Hàn Quốc nữa sao? "

Dạ Nguyệt không nói nhiều đưa tay lấy hai chai bỏ vào giỏ hàng, cuối cùng là đến quầy thanh toán. Đến căn hộ của mình cô đặt con mèo xuống rồi tự mình sắp xếp đồ vào tủ lạnh, cô mua những thứ này để phòng ngừa cơn đói xuất hiện đột xuất, một phần cô cũng lười nhác nấu ăn.

Xong xuôi mọi việc, Dạ Nguyệt ngồi ôm con mèo thẫn thờ nhìn xa xăm! cô rất nhớ mẹ.

Cô ngồi bần thần nghĩ lại chuyện cũ của mẹ. Mẹ cô Đường Yên là một cô gái xinh đẹp phải nói là đẹp đến lộng người và tất nhiên đàn ông xung quanh sẽ không thiếu nhưng mẹ cô lại phất lờ họ để đi yêu một người đàn ông không hề yêu mình là ba cô Dạ Dương Diệp, ba cô ban đầu đau lòng vì chia tay với mối tình đầu của ông ấy nên đã tùy tiện đồng ý với mối hôn sự mà ông bà nội cô sắp đặt để cưới mẹ cô.

Mẹ cô biết ông ấy chỉ nhất thời đau lòng mà đồng ý cưới bà nhưng trong thâm tâm bà lại vui biết bao, Ngày lễ cưới diễn ra chú rể không thấy đâu lúc đó mẹ cô đau đớn thế nào và chịu sự nhục nhã cùng tủi thân biết bao. Cho đến khi cô được năm tuổi bà và ông ấy ly hôn, mẹ cô không đưa cô theo là vì sợ bản thân cô sẽ khổ cực khi theo bà. Cách hai ngày sau đó Dạ Dương Diệp đem mối tình của ông ấy cùng cô con gái ba tuổi của họ về Dạ Gia.

Cao Hoa tuy được xem là mẹ kế của cô, bà ấy luôn biết yêu thương chăm sóc cô không có ý định xấu xa nhưng cô cứng đầu không chấp nhận được bản thân có người mẹ mới, kể từ đầu sự lạnh nhạt trong cô dần dần bộc lộ, cô luôn cho bản thân phải thật mạnh mẽ.

Nghĩ đến mẹ Dạ Nguyệt bật khóc nức nở, khóc cạn nước mắt cô cảm giác mí mắt nặng trĩu nên đã thiếp đi trên sofa. Đến hai giờ chiều cô mới tỉnh dậy rồi đi lên phòng thay đồ đến bệnh viện.

...

Vừa đến phòng làm việc cô đã thấy Tần Tuyết Văn ngồi chờ cô. Tuyết Văn ủ rũ lên tiếng.

" Tiểu Nguyệt, lát nữa cậu có ca phẫu thuật sao? "

" Đúng vậy, chắc là cậu phải một mình đến sân bay rồi "

Cô nàng đượm buồn rũ mắt xuống rồi đứng dậy vỗ vai cô.

" Được rồi, cậu chuẩn bị cho màn phẫu thuật đi... Aiya tớ ra ngoài trước đây "

" Ừm, nhớ lát nữa lấy xe cẩn thận đấy "

" Tớ biết rồi "

Lâu sau Dạ Nguyệt cũng rời khỏi phòng làm việc đến thẳng phòng phẫu thuật.

Thời gian vốn không lâu chỉ vỏn vẹn 4 tiếng là cuộc phẫu thuật thành công. Dạ Nguyệt đi ra với khuôn mặt đầy mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại khắp khuôn mặt tuyệt đẹp của cô nhưng không thể làm mất đi vẻ xinh đẹp của cô. Dạ Nguyệt trở về phòng liền gục mặt xuống bàn, đôi mắt dường như đau rát vì khóc lúc trưa nay.

Vương Tử Sâm thấy cô ngủ gục trên bàn liền đi đến bế cô lên, khi vừa thấy đôi mắt hơi sưng đỏ của cô chịu không nổi liền đau lòng.

" Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì mà bản thân lại thành ra như vậy "

Song, hắn cúi xuống ôn nhu hôn lên trán cô rồi bế cô ra xe.