Sáng ngày kế tiếp, Vương Phong Miên cuối cùng tỉnh lại, mắt thấy con trai đã tỉnh Vương Tử Sâm nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra.
" Thưa Vương Tổng, tình trạng của Tiểu thiếu gia đã hoàn toàn hồi phục nhưng có điều chân trái của cậu ấy phải đi chống nạnh ạ "
Vương Tử Sâm trầm luân đồng thời không hề hé môi lấy một lời, hắn đưa đôi mắt yêu thương nhìn con trai rồi nhàn nhạt nói.
" Được rồi, ông có thể ra ngoài "
" Tôi xin phép đi trước "
Đợi cánh cửa đóng lại, Vương Tử Sâm kéo ghế ngồi xuống nhẹ nhàng đưa tay xoa gò má đã hồng hào của cậu.
" Có khó chịu chỗ nào không? "
" Dạ không ạ "
Nhóc Phong Miên rất chi là ngoan ngoãn gật đầu trả lời hắn.
" Uống miếng nước nhé "
" Dạ "
Sau đó hắn nhẹ nhàng rót nước vào cốc rồi đưa cho cậu uống, đang uống nước thì đột nhiên nghe hắn nói bằng giọng nói tự trách.
" Tiểu Miên, ba xin lỗi "
Phong Miên đặt nhẹ cốc nước lên bàn kế bên, cậu đưa bàn tay mũm mĩm bé nhỏ cầm lấy bàn tay thon dài có chút thô của hắn, cậu ngây ngô hỏi lại?
" Tại sao lão ba lại xin lỗi con "
" Là ba chậm trễ không kịp đến cứu con thoát khỏi bàn tay súc sinh La Tuấn kia, ba cảm thấy rất vô dụng "
Hắn đột nhiên cười khổ, nếu hắn còn đến chậm nữa chắc con trai hắn sẽ ra sao? nghĩ thôi hắn đã muốn nổi máu hận rồi, vẫn may con trai hắn phúc lớn mạng lớn.
Nhưng một điều khiến hắn sợ hãi nhất vẫn là khi chứng kiến cảnh Phong Miên con trai hắn đang nằm bất động cùng với vũng máu ngay cả toàn thân đều là vết roi. Cảnh tượng đó hắn đã trải qua nhưng không ngờ con trai hắn cũng trải như hắn.
May thay con trai hắn kiên cường, qua thông báo của bác sĩ con trai hắn không mắc phải căn bệnh đa nhân cách như hắn.
Đang suy nghĩ miên man thì lại giật mình khi nghe giọng nói non nớt của Phong Miên.
" Lão ba của con không hề vô dụng, lão ba tìm thấy con chưa quá một ngày cho thấy điều đó đã khiến con quá tự hào rồi ấy chứ "
" Nít quỷ này, suốt ngày cứ đấu khẩu với ba nhưng hôm nay lại ngọt sến với ba thế, ba khó mà nuốt trôi đấy nhé "
" Hì hì! tại lúc trước là sở thích con khi chọc tức lão ba nhưng bây giờ con là đứa trẻ trưởng thành "
" Thằng nhóc này, thiệt là...? "
Vương Tử Sâm khẽ cười rồi đưa tay xoa đầu cậu. Bất thình lình Dạ Nguyệt đi vào.
" Hai ba con làm gì mà vui thế kia? "
Nghe thấy tiếng mẹ, nhóc Phong Miên nhanh chóng phẩy tay gọi cô.
" Mẹ xinh đẹp, mẹ mau mau ngồi đây "
Dạ Nguyệt nhanh chóng đi đến đặt mông xuống mép giường nhìn con trai đầy âu yếm.
" Tiểu Miên của mẹ, có còn cảm thấy đau chỗ nào không con trai "
" Dạ không ạ "
Cậu ngoan ngoãn trả lời, Dạ Nguyệt mỉm cười đầy yên tâm rồi nhẹ nhàng nói.
" Chắc từ tối qua con chưa ăn gì phải không. Nào, hôm nay mẹ có nấu cháo thập cẩm cho con ăn đấy, anh cũng ăn nhé "
Cô quay sang nhìn hắn hỏi, Vương Tử Sâm khẽ gật đầu đồng ý.
" Phải rồi Tiểu Miên, còn có muốn nhận chức anh trai không? "
Đang ăn thì nghe mẹ hỏi? cậu khựng lại vài lát, động não một chút sau đó nói.
" Anh trai ư? vậy tức là con đã có em "
" Ừm "
Dạ Nguyệt tươi cười gật đầu rồi nhìn qua Vương Tử Sâm càng hạnh phúc hơn, nhóc Phong Miên vui vẻ muốn nhào vào ôm cô nhưng bị Vương Tử Sâm nghiêm nghị ngăn lại.
" Con không được kích động, chân con chưa hồi phục hẳn với lại lỡ như con đụng trúng em thì sao? "
" Ỏ, con biết sai rồi "
" Thôi nào đừng căng thẳng với con như thế chứ anh, thằng bé chỉ lỡ vui vẻ mà kích động thôi mà "
Dạ Nguyệt vội căn ngăn, Vương Tử Sâm không nói gì thêm, hắn nhất thời lo lắng đến vết thương ở chân của Phong Miên chứ không có ý nghiêm túc với cậu.
" Anh biết rồi mà "
....
Hai tuần trôi qua, hôm nay Vương Phong Miên được xuất viện về nhà, Vương Tử Sâm đang sắp xếp đồ đạc vào trong xe bất ngờ thấy con trai khó khăn chống nạnh đi khập khiễng.
Hắn nhìn mà cảm thấy trong lòng như muốn đứt ruột gan ra vậy, không nói nhiều hắn nhanh chóng đi đến nhấc bổng cậu lên.
Nhóc Phong Miên lúc đầu có chút hoảng hốt vội ôm lấy cổ hắn, sau đó nhỏ nhẹ nói.
" Lão ba cứ để con tự đi ạ, con là con của người đàn ông nắm giữ nền móng kinh tế Giang Tô như lão ba, con không thể yếu đuối cần lão ba bế bổng "
" Được rồi, con không cần phải nói lý với ba, hôm nay là duy nhất "
Phong Miên hiểu ý hắn khẽ gật đầu lìa lịa, Dạ Nguyệt theo sau hai người họ khẽ cười cuối cùng hai ba con nhà này không còn đấu khẩu với nhau nữa.
Ngày qua ngày, cuộc sống của Vương Tử Sâm và Dạ Nguyệt trước sau đều hạnh phúc, như thường lệ Vương Tử Sâm đi làm về vội rống họng gọi vợ.
" Bà xã ơi! vợ yêu ơi! anh về với em rồi đây, hôm nay anh nhớ em đến phát điên rồi này "
Vương Phong Miên ngồi trong phòng khách nghiêm túc đọc sách, bất thình lình nghe tiếng sến súa của lão ba thật khiến cậu đọc chữ không vô.
Dạ Nguyệt từ trong phòng bếp đi ra đón hắn, Vương Tử Sâm vui sướng nhào vào ôm cô sau đó không nghĩ nhiều cúi xuống hôn cuồng nhiệt vào môi cô.
CHỤT!!!
" Ưm "
Nhóc Phong Miên hé mắt nhìn, vài giây sau khẽ tặc lưỡi khinh thường, định cho cậu ăn cẩu lương của hai người đấy à?
Soạt!! Soạt!!!
Vương Tử Sâm hung hăng hôn cuồng nhiệt lên môi cô, hắn không kiềm chế được mà cởi áo bên ngoài ra.
Thấy hành động của hắn đang cởi áo, cô trợn tròn mắt vội đánh bốp bốp vào cánh tay hắn muốn nói nhưng đều bị hắn nuốt chửng vào trong.
_" Không, đừng làm thế. Đừng có cởi đồ ra mà anh ơi là anh! "
Lại nữa rồi, cả Châu quản gia lẫn Tiểu Phu và Tiểu Đồ đều chứng kiến hết, bọn họ bất lực thở dài ngao ngán.
Người chịu trận nặng nhất vẫn là nhóc Phong Miên, cậu đưa tay chống cằm bất giác thở dài một cách bất đắc dĩ.
" Bà châu ơi? chị Đồ và chị Phu ơi? con thấy hết rồi "