Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 64: Con không bám mẹ nữa, lão ba còn không mau vui mừng đi




Dinh thự Thượng Uyển, Vương Phong Miên vừa mới đến nơi đã nằm nhào xuống ghế phòng khách, ngồi đối diện với cậu là Vương Tử Thần và Bác Nhã.

Vương Tử Thần mắt thấy cháu trai người thì ủ rũ, tâm hồn thì lơ lửng bay đi đâu không biết, hắn tốt bụng nên hỏi?

" Tiểu Miên, lão ba nhà con đã làm gì? mà khiến tâm hồn bé bỏng của con như hồn bay phách lạc vậy "

" Haiz..Nói ra thì rất ngượng nhưng mà hôm nay lão ba dám đưa mẹ xinh đẹp của con đi du lịch mà không đưa con theo cùng "

Cả Vương Tử Thần và Bác Nhã nhìn nhau lắc đầu ngao ngán nhưng sau đó lại cười cười, Bác Nhã tinh ý lên tiếng.

" Này Tiểu Miên, chuyến du lịch hôm nay vốn là không gian của riêng hai người họ, với tính cách của con chắc hẳn không muốn làm kỳ đà cản mũi mà phải không? "

" Nhưng mà...nhưng lão ba già đó sẽ giở trò gì đó với mẹ xinh đẹp của con nên muốn một mực theo cùng để bảo vệ mẹ "

Nhắc đến Vương Tử Sâm là cậu nhóc nhanh chóng ngồi bật dậy, giọng nói và gương mặt đều rất nghiêm nghị nhìn hai vợ chồng Vương Tử Thần.

Giở trò!!!

Thoáng chốc cả Vương Tử Thần và Bác Nhã đều choáng váng, với suy nghĩ của Phong Miên rất phong phú quá đi.

Vương Tử Thần nhếch môi cười thích thú rồi sau đó lại hỏi cậu?

" Giở trò? vậy con nghĩ lão ba của con sẽ giở trò gì với mẹ xinh đẹp của con đây "

" Hừm, ông ta sẽ giở trò nũng nịu đòi mẹ ôm hôn không chỉ nhiêu đó ông ta luôn dương dương đắc ý với con "

Quạt...Quạt...Quạt!!!

Con một quạ đen nhanh chóng bay ngang đầu Vương Tử Thần và Bác Nhã, lúc này Vương Tử Thần muốn dở khóc dở cười với cái lý do của cậu nhóc.

Coi bộ thằng nhóc Phong Miên này cực kỳ không thích Vương Tử Sâm dành tình yêu thương của thằng nhóc nên mới bị ghét.

" Thôi nào, đừng ấm ức nữa Tiểu Miên giờ mọi chuyện đã muộn rồi con định hậm hực đến bao giờ đây "

" Hở? ai biết gì đâu? con không hề ấm ức đâu nhé! bác hiểu lầm rồi "

Cậu nhóc nhanh chóng phục hồi tinh thần và kiên định với Vương Tử Thần, đang gây sốt thì lại nghe một giọng nói ngọt ngào vừa trong trẻo của một bé gái.

" Anh Miên vẫn là một đứa trẻ chưa lớn "

Lập tức cậu nhóc Phong Miên và cả vợ chồng Vương Tử Thần đều quay đầu lại nhìn, nhìn thấy con gái cưng của mình làn môi Vương Tử Thần không ngừng cong lên.

" Ăn nói vớ vẩn? anh không phải là đứa trẻ chưa lớn mà đứa trẻ trưởng thành rồi đừng khoác lát vớ vẩn "

Vương Bối Bối nhanh chóng leo lên ghế ngồi bên cạnh cậu nhóc, bờ môi cô bé mím lại sau đó lại lên tiếng.

" Anh mới là người vớ vẩn, suốt ngày chỉ biết bám lấy mẹ không phải đứa trẻ chưa lớn thì là gì? anh nói thử xem "

" Em...Nói ngáo gì vậy chứ? "

Haha...Haha

Hai vợ chồng Vương Tử Thần nhanh chóng bật cười thành tiếng, rất nhanh cậu nhóc Phong Miên kịt mũi nhìn hai người họ.

Sau đó cô bé Bối Bối bắt đầu múa tay múa chân với bộ dạng cực kỳ đáng yêu nói.

" Anh Miên à! nếu anh muốn trở thành đứa trẻ trưởng thành thì phải học cách không được bám lấy mẹ, anh nhìn em này? nhỏ hơn anh hai tuổi mà đã không hề bám lấy mẹ hoặc ba này? "

Vương Tử Thần lúc này rất chi là tự hào về con gái cưng của mình, may mắn thay là lúc đó Bác Nhã vợ hắn không đẻ con trai trước.

Nhóc Phong Miên dần dần rơi vào trầm ngâm, cậu trước kia luôn mơ ước trở thành người trưởng thành lúc này cậu mới vỡ lẽ.

Cậu gãi đầu ngượng ngùng nhìn hai vợ chồng Vương Tử Sâm rồi lại nhìn tiểu công chúa Bối Bối mà nhe răng cười cười dụ hoặc.

" Hehe! Tiểu Bối Bối nói rất đúng, anh nên cần sửa đổi bản tính bám riết mẹ như vậy mới không bị em khinh thường là đứa trẻ chưa lớn "

Tiểu công chúa Bối Bối không nói gì thêm chỉ mỉm cười tủm tỉm, còn Vương Tử Thần thì lại nhìn vợ thở dài ngao ngán. Sau đó nhanh chóng đuổi hai đứa nhóc này ra sân vườn chơi để hai người họ còn có không gian riêng tư nữa.

....

Vương Tử Sâm đúng là gian thương là vừa thừa lấy cơ hội, thời gian trước không lâu hắn đã hứa với nhóc Phong Miên rằng hai tuần sẽ về nước nhưng không ngờ đến một tháng mới trở về.

Trong thâm tâm hắn, nếu về sớm có quá hời cho Tiểu Sâm Con không nên hắn mới quyết định gian thương du lịch đến tận một tháng mới đưa Dạ Nguyệt về nhà.

_" Lạ vậy ta "

Bước vào nhà, Vương Tử Sâm lập tức thấy Tiểu Sâm Con đang ngồi trên ghế nghiêm túc đọc sách không có ý định chạy đến ôm chầm lấy mẹ xinh đẹp của nó.

Dạ Nguyệt vì quá mệt nên đã đi lên phòng ngủ, còn hắn nhanh chân bước đến rồi đặt mông xuống ghế ngồi đối diện với con trai, hắn tỉ mỉ nhìn cậu một lượt rồi nói.

" Hôm nay lạ lùng thật đấy? sao con hôm nay lại nghiêm túc đến đáng sợ vậy? chẳng không giống tác phong ngày thường của con cả hay con bị gì rồi? "

" Lão ba nói ngáo gì vậy? con từ bây giờ sẽ không bám lấy mẹ nữa nên lão ba còn không mau vui mừng và cảm ơn con đi "

_" Chậc! nhóc thối tha này, còn dám bắt mình phải cảm ơn nó mới chịu cơ đấy "

Vương Tử Sâm khẽ tặc lưỡi nhưng môi hắn không ngừng cong lên hiện rõ. Hắn đứng phắt dậy sau đó nhàn nhạt nói.

" Vậy thì con lên phòng ngủ rồi sẽ nằm mơ thôi! vậy nên con không có cửa đâu "

Mặt đỏ bừng bừng không còn là gương mặt bầu bĩnh đáng yêu nữa của Phong Miên, cậu bực tức nhìn hắn la lên.

" Lão ba già đáng ghét "

" Ồ, tuy con gọi vậy "

Dứt lời hắn nhanh chóng đi lên phòng tìm vợ để lại không gian chật chội cho nhóc Phong Miên.

Cạch!

Vương Tử Sâm nhẹ nhàng bước vào phòng, hắn thấy con mèo lười của hắn đang nằm ngủ ngon lành trên giường.

Hắn lò mò đi đến rồi nhẹ nhàng leo lên giường và bắt đầu giở chứng đê tiện, hắn thò tay vào trong áo Dạ Nguyệt rồi hành động xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô.

Ưm

Cảm giác đau vừa ngứa ngáy khiến cô cũng phải ngâm nga một câu, rồi sau đó khẽ mở mắt ra vội nắm lấy bàn tay hư hỏng của hắn lại.

" Không được đâu Sâm Sâm, hôm nay cơ thể em mệt nhoài người rồi trong người cũng cảm thấy khó chịu nữa "

Nghe thế, Vương Tử Sâm hốt hoảng đưa hai tay miết nhẹ gương mặt có chút tiều tụy của cô, hắn lo lắng hỏi?

" Có sao không em? hay để anh gọi bác sĩ Sơ đến kiểm tra cho em "

Thấy hắn lo lắng thái quá khiến tâm tình cô cũng trở nên tốt hơn nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười nói.

" Không sao đâu, nằm nghỉ một lát sẽ khỏi thôi ấy mà "

" Không sao cái gì mà không sao? gương mặt xanh xao như tàu lá chuối thế kia mà em bảo không sao "

Dạ Nguyệt thật cạn lời với hắn, cô không muốn nói gì nữa nên đã lim dim ngủ mất.