Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 61: Cha con nhà họ vương đấu khẩu với nhau




Xoảng

" Vương Phong Miên!!! Con lại làm gì đồ của ba rồi "

Đang ngồi trong phòng khách uống trà thảo mộc vừa đọc sách thì bất ngờ thư nghe thấy tiếng vỡ đồ Vương Tử Sâm nhanh chóng đi lại xem.

Bình hoa hồng vĩnh cửu bằng lá vàng có đèn led của Vương Tử Sâm vừa mới đặt về dự định tặng cho Dạ Nguyệt nhưng không ngờ thằng nhóc Vương Phong Miên đã làm vỡ tan tành trước mặt hắn.

Tâm hắn lúc này đây thật phải bình tĩnh không được tức giận hắn cố hít thở sâu gằn giọng lạnh lùng nói.

" Tiểu Sâm Con ba nói này, đây là lần thứ mấy con đã làm vỡ đồ của ba rồi "

Thằng nhóc Vương Phong Miên lúc đầu có chút sợ hãi khi thấy hắn tức giận nhưng cậu là ai chứ là một cậu nhóc thông minh đẹp trai được bạn nữ trong lớp bầu làm hotboy của lớp.

Nhóc Phong Miên với khuôn mặt bầu bĩnh, khoanh tay trước ngực khẽ hừ rồi dương dương đắc ý nói.

" Lão ba à, ba là một người có kinh nghiệm kinh doanh bật nhất, người nắm giữ nền móng kinh tế Giang Tô, tổng tài quốc tế Vương Thị, gia thế cả ngàn tỷ. Chỉ là cái bình hoa vài tỷ đồng lão ba có thể mua lại cái khác nữa mà "

Vương Tử Sâm choáng váng xém sấp mặt xuống đất, thằng nhóc này chỉ mới có sáu tuổi mà đã lanh lợi hơn hắn nghĩ, định phản bác lại thì lại nghe thằng nhóc nói.

" Với cái bình hoa xấu xí này mà ba định tặng cho mẹ xinh đẹp của con sao? mắt già của ba quá kém rồi "

Mắt già!!!

Ngay cả thằng nhóc Phong Miên cũng thẳng toặc móng heo không lòng vòng mà nói hắn già ư? Vương Tử Sâm hai tay chống nạnh nhìn cậu nghiêm túc.

" Già ư? Nhưng không sao? khoảng cách tuổi tác tuy xa nhưng không thể ngăn cản tình yêu ba dành cho mẹ "

" Xấc, mẹ xinh đẹp là của con, lão ba đừng hòng mà cướp đi. Nói trước nhé, mẹ đã không còn thương ba nữa rồi "

" Bằng chứng nào để cho ba thấy mẹ không thương ba? "

Thoáng chốc thằng nhóc Phong Miên rơi vào trầm ngâm. Đúng lúc Dạ Nguyệt từ trong phòng đi ra, đột nhiên ánh mắt của cậu sáng lóa hẳn.

Bigo! có cách rồi.

Vương Phong Miên nhanh chóng chạy đến chỗ cô vờ khóc lóc và còn không quên nặn vài giọt nước mắt.

" Huhu...mẹ ơi! lão ba hù dọa sẽ đánh toét mông con huhu...con sợ quá "

Bỗng chốc trái tim nhỏ bé của Dạ Nguyệt nhanh chóng mềm nhũn trước giọng nói mềm mại đáng yêu của con trai, cô đau xót vội ôm con vào lòng vỗ về và không quên lườm Vương Tử Sâm.

" Con trai! cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung được đâu, vừa rồi con nói ba dọa đánh con, đó là đều không thể nào "

" Anh im lặng cho em, anh không thấy mình chưa đủ ấu trĩ sao? già rồi mà còn nhỏ nhen với Tiểu Sâm Con "

Dứt lời, Dạ Nguyệt nhẹ nhàng cúi xuống nhìn thằng nhóc Phong Miên đầy yêu thương, cô giở giọng ngọt ngào nói với cậu.

" Ngoan! cục cưng của mẹ, chúng ta qua phòng bếp nhé? hôm nay mẹ đích thân làm bánh bi gạo cho con chịu không "

" Dạ chịu ạ "

Chụt!

Thằng nhóc Phong Miên dương dương đắc ý nhìn Vương Tử Sâm mà hôn chụt vào má cô, tâm tình hắn lúc này đã héo rũ.

Vương Tử Sâm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tiểu Sâm Con đang đắc ý lè lưỡi với hắn, còn Vương Tử Sâm lại không ngờ rằng thằng nhóc ngỗ nghĩnh đó đối với hắn thì ngang ngược, tùy hứng còn với Dạ Nguyệt thì lại ngoan ngoãn, dễ thương.

....

Đêm khuya đến, Vương Tử Sâm từ trong phòng tắm đi ra trên người hắn chỉ quấn độc mỗi khăn tắm ngắn ngang hông.

Trước khi leo lên giường, hắn còn không quên xịt nước hoa để chờ đợi Dạ Nguyệt đến bổ nhào hắn.

Cạch!

Dạ Nguyệt nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, mắt thấy Vương Tử Sâm thân trên để trần truồng thân dưới chỉ quấn một cái khăn tắm ngắn ngang hông đang nằm gối đầu lên tay.

Bất ngờ Vương Tử Sâm ngoắc tay bảo cô tới chỗ hắn.

" Nguyệt, lại đây đi em "

" Anh định bày trò gì nữa vậy "

Miệng vừa nói nhưng chân của cô vẫn bước đến rồi leo lên giường, chưa kịp leo lên thì đã bị Vương Tử Sâm nhanh chóng kéo lên và đặt cô dưới thân hắn.

" Nguyệt, cũng lâu rồi chúng ta chưa 'ấy' lần nào từ lúc thằng nhóc Phong Miên chui ra, đêm nay em nhất định phải đền bù cho anh gấp mười "

Rất đáng thương cho hắn, sáu năm nay ít nhất hắn được ân ái với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, còn bây giờ hắn sẽ đòi vốn lẫn lãi với Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt thoáng chốc thấy thương hắn, cô vì chăm sóc cho Vương Phong Miên mà quên lơ người bình thường như hắn.

Cô cảm thấy áy náy khẽ gật đầu ngầm đồng ý với hắn, thấy thế Vương Tử Sâm vui sướng ra mặt.

Hắn nhanh chóng đặt đôi môi lạnh lẽo của hắn lên môi ẩm nóng của cô, bàn tay vốn không yên phận mà cởi bỏ từng quần áo của cô ra, thoáng chốc hai người đã trần truồng trước mặt nhau.

Sau khi cuồng dã hôn lên môi cô xong, Vương Tử Sâm bắt đầu di chuyển xuống cổ trắng nõn của cô rồi khẽ cắn nhẹ vào đó và để lại những dấu tích đỏ tím.

" Anh rất nhớ chỗ này và chỗ này và cả chỗ này tất tần tật của em, anh đều nhớ nhung đến mức hận không thể xé nhỏ em và nhấm nháp bỏ vào bụng "

" Ưm...đừng nói nữa đồ đàn ông xấu xa "

Hắn bỏ ngoài tai vẫn tiếp tục di chuyển xuống bầu ngực căng tròn của Dạ Nguyệt, hắn tham lam vừa mút vừa nắn bóp.

Dạ Nguyệt không còn đường khác chỉ có thể ngâm nga vài câu, nghe tiếng rên rỉ của cô càng khiến thú tính của hắn nổi trội hơn.

Sự khởi đầu đã kết thúc, hắn nhanh chóng đưa 'thằng nhỏ' tiến thẳng vào bên trong cô, một sự khoái cảm dâng trào trong lòng của hai người thay vào đó Vương Tử Sâm sẽ càng tăng tốc mạnh bạo hơn

Cô tuy lúc đầu có chút đau nhưng sau đó lại hưởng thụ những khoái cảm mà hắn đã mang đến.

" Ưm...anh nhẹ nhàng một chút nữa được không "

" Hự, Anh không thể "

Càng về sau Vương Tử Sâm càng luân động mạnh mẽ và cuồng nhiệt, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi gò bồng đảo của cô bởi hắn biết nơi đây rất nhạy cảm và quyến rũ hắn, sau đó hắn di chuyển lên rồi phả hơi nóng vào tai cô thều thào nói.

" Anh muốn chúng ta có thể ở trên giường bên nhau mãi mãi "