Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 59: Anh không có khóc nhé




Vì quá kiệt sức nên Dạ Nguyệt mới ngủ đến xế chiều. Vương Tử Sâm thì lại ngồi không hề ngọ nguậy, hết nhìn vợ rồi lại nhìn con đang nằm ngủ kế bên cô.

Ưm

Mí mắt Dạ Nguyệt khẽ từ từ mở ra, mắt thấy vợ đã tỉnh lại Vương Tử Sâm nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy sau đó mới rót một ly nước ấm đưa cho vợ.

" Uống miếng nước đi em "

Cô khẽ gật đầu rồi nhận lấy ly nước từ tay Vương Tử Sâm. Uống xong một ngụm, cô lúc này mới cúi người xuống nhìn Tiểu Sâm Con đang cau mày ngủ.

" Sâm Sâm! nhìn Tiểu Sâm Con đi, thằng bé ngay cả ngủ cũng phải cau mày không khác gì ba của nó vậy "

Chậc!!!

Vương Tử Sâm nhìn con trai đang ngủ mà khẽ tặc lưỡi, nhìn kỹ lại thì Tiểu Sâm Con rất giống hắn nhất là đôi môi chum chít của thằng bé.

Sau đó hắn ngước lên nhìn Dạ Nguyệt đầy thâm tình, bất ngờ hắn cầm lấy tay cô lên nhẹ nhàng hôn xuống.

Chụt!

" Nguyệt, cảm ơn em vì đã sinh con cho anh. Anh yêu em! anh hứa sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt hơn nữa "

Hehe!!!

Dạ Nguyệt nhìn hắn khẽ cười cười, không còn gì ngoài hạnh phúc cả, đối với cô hạnh phúc không phải là được nhiều người yêu, mà là được một người yêu rất nhiều cũng giống như cô được Vương Tử Sâm yêu chiều gấp vạn lần.

" Anh yêu! làm sao đây, em đã không thể ngừng yêu anh được. Sâm Sâm, em cũng rất yêu anh "

Bất ngờ Vương Tử Sâm khẽ rơi nước mắt ngàn vàng xuống, cuộc đời hắn lúc trước luôn gắn liền với sự cô độc chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay, một người vợ xinh đẹp và đứa con trai ngỗ nghĩnh đáng yêu.

Dạ Nguyệt bỗng chốc kinh ngạc khi chứng kiến nước mắt của hắn. Nhưng sau đó lại nghe Vương Tử Sâm nói.

" Anh xin lỗi, điều duy nhất anh có thể làm cho em bây giờ chỉ là nói 'Anh yêu em' thôi "

Bất Chợt, Tiểu Sâm Con bật khóc nức nở lên chắc có lẽ vì tiếng nói đã làm ồn đến nó, Dạ Nguyệt thoáng chốc sững sờ nhưng sau đó vụng về bồng Tiểu Sâm Con lên, nhẹ nhàng vỗ về.

" Mẹ đây! là mẹ đây! Ngoan, còn người đang khóc lóc đằng kia là ba con đó, con có thấy ba không? "

Khụ!!!

" E hèm! Anh không có khóc nhé "

Mồm miệng vừa bình thản nói, vừa đưa tay gạt đi nước mắt, Dạ Nguyệt thấy thế khẽ bĩu môi bắt bẻ ngược lại hắn.

" Không có khóc ư? thế anh lau nước mắt để làm gì "

" Hở? gì cơ? ai biết gì đâu? anh chỉ hơi hoảng tí thôi nhé "

Còn ngụy biện, chỉ có thể đến từ Vương Tử Sâm, hắn biết bản thân quá lộ liễu đến cả khuôn mặt sớm đỏ ửng, hắn nhanh chóng vội quay mặt sang chỗ khác sau đó đứng dậy nói.

" Thôi vậy, em nằm nghỉ một lát đi anh ra ngoài mua chút cháo cho em "

" Vâng "

Dạ Nguyệt hiện tại không nhìn đến hắn chỉ chú tâm đến Tiểu Sâm Con, thấy thế hắn cũng không nói gì nhiều sau đó rời đi.

Đợi cánh cửa đóng lại, Dạ Nguyệt khẽ đặt Tiểu Sâm Con vào cái nôi kế bên cạnh giường cô.

Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim của cô không ngừng nhảy dựng lên khi nhìn vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Tiểu Sâm Con, xung quanh cô lúc này đây đã bao phủ bởi màu hồng ngập tràn.

Đứa trẻ này là con của cô và Vương Tử Sâm, bất ngờ cô nghe thấy tiếng khe khẽ của tiếng khụt khịt mũi của Tiểu Sâm Con, cô bật cười khẽ đưa ngón tay chạm vào má phúng phính của con trai.

" Ra là trẻ con lúc ngủ vẫn cử động khuôn mặt thế này...nhỏ xíu xiu nhìn cưng quá "

Dạ Nguyệt ngắm nghía con trai đầy những yêu thương. Khoảng hai phút sau Vương Tử Sâm nhanh chóng trở về.

" Nguyệt, em hãy ăn bát cháo cá hồi này đi rồi hẳn chơi cùng con lại "

" Vậy được "

Cô nhanh chóng nhận lấy bát cháo từ Vương Tử Sâm nhưng bị không cho, một mực muốn đút cho cô ăn.

....

Sau một tháng ở cữ, Dạ Nguyệt và Tiểu Sâm Con cuối cùng cũng được trở về dinh thự Vương Nguyệt.

OA...OA...OA!!!

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa cho đến khi đêm đến nghe tiếng khóc lớn của Tiểu Sâm Con như muốn đánh thức tất cả mọi người trong dinh thự này.

Dạ Nguyệt nhừ người mệt mỏi không thể nào cử động được nữa, chỉ cố gắng mở miệng nói với Vương Tử Sâm.

" Anh yêu à! anh xem Tiểu Sâm Con giúp em với, em không thể ngồi dậy được "

" Ưm.."

Vương Tử Sâm vừa trong cơn ngủ say lại bị đánh thức bởi tiếng khóc thét của thằng nhóc đang nằm chính giữa kia, nhưng khi nghe thấy của vợ hắn vội ngồi dậy ôm Tiểu Sâm Con rồi vỗ về.

Đợi một tiếng đồng hồ Tiểu Sâm Con cuối cùng cũng chịu nín và buông tha cho Vương Tử Sâm, bất giác ngủ trong lòng hắn một cách ngon lành.

Ánh mắt mơ mơ màng màng của hắn nhìn Tiểu Sâm Con khẽ trách mắng.

" Thằng nhóc thối này, hành ba rồi lăn ra ngủ ngon lành trong lòng ba sao? "

Không biết Tiểu Sâm Con có hiểu hay không khi vừa nghe hắn nói nhưng sau bỗng nhiên nở nụ cười hồn nhiên, Vương Tử Sâm mắt thấy thì có chút hoang mang nhìn Tiểu Sâm Con chăm chăm.

Tuy ôm con không có chút kỹ năng nhưng hắn vẫn luôn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay giống như sợ Tiểu Sâm Con rớt xuống vậy.

Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Sâm Con nằm xuống chính giữa rồi hắn cũng nằm xuống ngủ.