Buổi sáng sớm, Dạ Nguyệt được Vương Tử Sâm chở đến bệnh viện đúng lúc gặp ngay cảnh tượng thân mật của Phong Nhất Lục và Tần Tuyết Văn đang không ngừng hôn hít lấy nhau trước cổng bệnh viện.
Dạ Nguyệt khoanh tay đứng nhìn hai người họ mà khẽ tặc lưỡi, Vương Tử Sâm cũng thấy chỉ là hắn không hóng hớt như vợ hắn, nhàn nhạt lên tiếng.
" Anh đi làm đây, tạm biệt vợ "
" Ừ, anh đi đi "
Thoáng chốc mặt Vương Tử Sâm đen kịt, cô thế này là đang đuổi hắn đi một cách thẳng thừng đây sao? hắn tức giận hôn mạnh vào má Dạ Nguyệt rồi quay người đi vào trong xe nổ máy chạy đi.
Cô dự định không muốn làm phiền hai người họ nhưng Tần Tuyết Văn lại bất ngờ thấy cô nên vội đẩy Phong Nhất Lục ra rồi giọng ra gọi cô.
" Tiểu Nguyệt "
Sau đó quay lại nhìn Phong Nhất Lục nói.
" Nhất Lục, anh cũng mau đi làm đi đừng cứ ôm ấp em như thế chứ! "
" Vậy hôn tạm biệt anh đi "
Tần Tuyết Văn mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ vào má hắn rồi tinh nghịch chạy đến chỗ Dạ Nguyệt, Phong Nhất Lục nhếch môi cười đưa tay chạm vào má vừa được Tuyết Văn hôn, sau đó mới xoay người rời đi.
" Chậc, mới hôm qua vừa khóc lóc thảm thiết từ chối người ta thế mà hôm nay lại thân mật với người ta hôn hít nhau "
Bỗng chốc da mặt Tần Tuyết Văn đỏ ửng lên,
" Cậu đừng chọc ghẹo tớ nữa mà, giờ chuyện đã qua rồi nhắc lại thật khiến tớ cảm thấy xấu hổ hơn thôi "
" Haha, được rồi không nói chuyện này nữa chúng ta vào trong thôi "
Cả hai cô nàng vui vẻ khoát tay nhau đi trong bệnh viện.
Vương Thị! Vương Tử Sâm bước vào phòng làm việc của mình đúng lúc gặp ngay Vương Tử Thần, hắn có chút hoài nghi nhanh đi lại chỗ ngồi.
" Anh hai, chắc đến đây là có chuyện "
" Nói đúng đó "
Vương Tử Thần bình thản rót cho mình một ly trà buổi sáng, hắn hớp một ngụm trà rồi mới nhàn nhạt lên tiếng.
" Chắc có lẽ cuộc sống của em sắp tới sẽ không đơn giản nữa đâu, La Tuấn được trốn thoát nhưng hiện tại chưa hành động chắc chắn ông ta đang bày mưu tính kế "
Vương Tử Sâm bắt đầu rơi vào trầm ngâm, trong lòng sớm đã lo lắng cho Dạ Nguyệt nếu một khi La Tuấn biết hắn có người phụ nữ bên cạnh là cô thì chắc chắn sẽ có mục tiêu, hắn không thể để La Tuấn làm hại cô được.
" Yên tâm! em tự có diệu kế của mình, chẳng có gì trở nên dễ dàng hơn chỉ là em trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi "
" Được thôi, anh về Thượng Uyển thăm bà nội đây, em có muốn đi không "
Lập tức Vương Tử Thần nhận ngay ánh mắt sắc lạnh từ Vương Tử Sâm, tuy là em trai hắn nhưng hắn thật sự rất sợ biểu cảm này của Vương Tử Sâm.
" Anh tự mà đi một mình "
....
Tính đến thời điểm hiện tại, Dạ Nguyệt đã mang thai đến thứ ba. Tối đến, Vương Tử Sâm không ngừng nũng nịu đòi lên giường với cô, nghĩ lại cô cảm thấy rất tội nghiệp cho hắn khi phải nhịn đến ba tháng.
Giờ hiện tại bụng cô đã lớn hơn rất nhiều nên Vương Tử Sâm rất chi là cẩn thận đặt cô nằm sấp lên người hắn, sau đó nhoẻn miệng cười một cách đê tiện nói:
" Em ổn chứ? bây giờ anh sẽ đánh em...bằng đôi môi của anh nhé "
Dứt lời, chưa được Dạ Nguyệt phản bác thì bị Vương Tử Sâm cưỡng hôn, cô chỉ có thể để im cho hắn làm cằn.
Ưm
Cảm nhận được hơi thở yếu dần của cô, hắn mới luyến tiếc buông ra. Trong phút chốc quần áo cả hai đã rơi lã chã dưới nền đất lạnh lẽo, vì mang thai ba tháng đầu không bị bụng nên Vương Tử Sâm để cô ngồi lên người hắn rồi chầm chậm đưa 'thằng nhỏ' đi vào trong cô.
Dạ Nguyệt có chút hoảng vội nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
" Anh chậm thôi đấy "
" Ừ, anh biết điểm dừng mà em cứ yên tâm mà hưởng lạc đi, Bà xã! "
Nói xong, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên phần bụng đã nhô lên rồi chậm rãi luân chuyển, Dạ Nguyệt cảm giác có chút đau nên đã bám chặt vào vai hắn, Vương Tử Sâm nhoẻn miệng cười đầy bỉ ổi nói:
" Đau sao? đau là đúng rồi "
Dạ Nguyệt gật đầu chỉ biết cắn môi dưới mà ngâm nga trên người Vương Tử Sâm, thấy thế hắn thuận tay xoa bóp mông tròn trịa của cô rồi nhẹ nhàng luân động.
" Bên trong em ấm thật! "
" Lưu manh! vô liêm sỉ! đồ dê già nhà anh, nói chuyện mà không biết ngượng "
Bỗng dưng Vương Tử Sâm tăng tốc nhanh, cô sợ hắn làm cằn thì lại ảnh hưởng đến bé con vội đánh bốp bốp vào vai mắng mỏ.
" Ưm...Vương Tử Sâm, anh chậm lại cho em nếu bé con có ảnh hưởng gì thì anh sẽ chết với em "
" Nhưng em đã mắng chồng em đấy thôi, cơ mà! anh rất thích "
Dạ Nguyệt bất ngờ á khẩu, độ vô liêm sỉ của Vương Tử Sâm thì chắc không ai bằng đâu nhỉ! cô quyết định im lặng là tốt nhất.
Trôi qua hai tiếng, Vương Tử Sâm cuối cùng cũng ngừng lại hắn bồng Dạ Nguyệt đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi hắn mới bồng cô lại về giường.
Vì cảm thấy không buồn ngủ nên Dạ Nguyệt quyết định lấy đại một cuốn sách ra đọc, Vương Tử Sâm ngồi kế bên đang làm việc với máy tính thì nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại.
Ting!
_" Chủ tịch, chậu cây xương rồng mà phu nhân đặt tháng trước đã có, có cần đem lên phòng của ngài không "
_" Cậu chờ tôi ở phòng khách đi, tôi sẽ xuống lấy "
Tắt màn hình lại, Vương Tử Sâm leo xuống giường xỏ dép đi ra ngoài, Dạ Nguyệt thì chả bận tâm hắn đi đâu. Một phút sau hắn mới trở lại cùng chậu cây xương rồng mini, Dạ Nguyệt vì cúi rạp đầu đọc sách nên không thấy hắn đang cầm chậu cây đến chỉ nghe thấy hắn hỏi không rõ ràng.
" Em thích giường hay ban công hơn "
Vương Tử Sâm vì loay hoay tìm chỗ đặt chậu cây xương rồng nên không thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Nguyệt đã đỏ ửng lên. Đột nhiên cô lên tiếng trả lời khiến hắn cũng phải đứng bất động tại chỗ.
" Em...em thấy như nào cũng được, em thấy chỗ nào cũng kích thích hết mà "
Haha! Haha...
Bất ngờ Vương Tử Sâm bật cười thành tiếng, hắn không ngờ đầu óc vợ hắn cũng không trong sáng như hắn nghĩ, Dạ Nguyệt thì lại đen mặt ngước lên trừng hắn.
" Anh cười cái gì? "
" Anh hỏi em nên đặt chậu cây xương rồng chỗ giường hay ban công mà, em trả lời anh như vậy là có ý gì sao? "
Bỗng chốc da mặt Dạ Nguyệt đỏ ửng đến cả măng tai, cuốn sách trên tay bị cô quăng xuống dưới đất, nhanh chóng chui vào trong chăn sau đó tức giận quát mắng.
" Không phải tại anh không hỏi rõ ràng hay sao? còn nói em "
Đáp trả cô là tiếng cười khanh khách của Vương Tử Sâm, hắn nhanh nhậy leo lên giường ôm chầm lấy cô miệng thì không ngừng cười đùa giỡn.