Trời tờ mờ hừng sáng. Dạ Nguyể mở tròn mắt phát hiện Vương Tử Sâm đã không còn ở bên toan định đi tìm hắn.
Chợt thấy hắn đang đứng nghiêm nghị nói chuyện với Dương Nặc.
" Lão đại! tín hiệu nơi đây tương đối kém, tôi không thể liên lạc được với bọn người Mạc Hàn, e là chúng ta chỉ có nước Vạn Ban Giai Thị Mệnh Bán Điểm Bất Do Nhân "
Vương Tử Sâm im lặng, hắn trầm luân đưa ánh mắt quan sát chung quanh khu rừng, tất cả các loại cây ở đây tương đối cao rất khó có thể để máy bay trực thăng nhìn thấy. Đột nhiên A Phong lên tiếng.
" Hay chúng ta đốt ba đống lửa theo hình tam giác để người của chúng ta biết để còn đến cứu hộ. Lão đại ngài thấy sao? "
Vương Tử Sâm rơi vào trầm tư định lên tiếng đồng ý với lời đề nghị của A Phong, chợt đằng sau hắn nghe thấy tiếng của Dạ Nguyệt.
" Không được! Nếu để khói lửa bay ra chắc chắn bọn chúng sẽ tìm được ngay chúng ta lúc đó khó mà đề phòng chu đáo với kẻ giặc"
Cô nhanh chóng tiến lại chỗ hắn, Dương Nặc và A Phong đang đứng gần đó. Vương Tử Sâm thuận tiện tóm lấy cô, người phụ nữ của hắn trong mắt người khác thì rất mạnh mẽ quyết đoán, cô trông như túi trà lọc khi cho nước sôi vào rồi hắn mới thấy sức mạnh của cô như thế nào. Đặt biệt là vụ nổ súng hôm qua trông cô không có gì là sợ hãi.
Cả ba gật đầu đồng tình, Dạ Nguyệt nói rất đúng nếu để khói lửa bay chắc chắn bọn chúng sẽ tìm được tới đây huống chi người của hắn đang trong tình thế lưỡng nan. Vương Tử Sâm lạnh giọng nói.
" Trước tiên chúng ta ra khỏi khu rừng, sau đó tìm cách liên hệ với Mạc Hàn đến cứu hộ, ở đây khả năng có thú hoang dữ chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây "
Dương Nặc và A Phong cúi rạp người cung kính mệnh lệnh của hắn.
" Đã rõ thưa Lão đại "
Vương Tử Sâm quay sang mỉm cười nắm lấy tay Dạ Nguyệt, cả hai nhìn nhau gật đầu sau đó cũng nhanh chân rời đi. Đi được khoảng bao xa nhưng chưa có đường thoát hiểm ngoạn, cuối cùng bọn họ đi đến một con suối nhỏ, thấy tình hình chưa được ổn Dạ Nguyệt lấm tấm mồ hôi quay sang nhìn Vương Tử Sâm nói.
" Mọi người có lẽ cũng đều mệt rồi, chúng ta tạm nghỉ chân tại đây có được không anh"
Hắn đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán Dạ Nguyệt, sau đó đỡ cô ngồi xuống tảng đá nhỏ gần đó rồi mới cất tiếng.
" Được! mọi người sẽ nghỉ ngơi tại đây"
Mấy thuộc hạ bắt đầu tản ra rồi sau đó tìm một chỗ nào thoải mái để ngồi. Vương Tử Sâm lại lần nữa đưa ánh mắt màu hổ phách nhìn chung quanh khu rừng, tuy là một khu rừng hoang vu nhưng thực chất đây là rừng mưa và nó sẽ có khả năng chống chọi bền bỉ, những ngọn thông nhọn hoắt trông như những mũi tên chọc thẳng lên trời, một bầu không khí trong lành rất thoải mái nhưng tiếc thay Vương Tử Sâm không có tâm trạng hưởng thụ.
Sắc mặt Dạ Nguyệt đột nhiên biến sắc vội đưa tay khiều khiều Vương Tử Sâm, mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói nhỏ đủ hắn nghe.
" A Sâm! khụ...Em muốn đi vệ sinh "
Dù sao mỗi mình cô là con gái rất bất tiện trong việc này. Vương Tử Sâm thì ngược lại, nơi đây ắt hẳn sẽ có những con thú hoang hắn không yên tâm cho cô đi một mình.
" Anh đi với em "
Cô cứ tưởng hắn vô liêm sỉ đến mức phải đi theo cô nhưng khi nhìn vào ánh mắt đang cực kỳ lo lắng của hắn thì không nỡ chối từ cô mím môi ngượng nghịu mà gật đầu.
Được sự cho phép của Dạ Nguyệt, hắn không nói nhiều kéo cô đi nhanh vào bụi rậm cách xa bọn thuộc hạ. A Phong thấy hai người họ cứ vội vội vàng vàng đi, cậu khó hiểu một cách ngây ngô sau đó ngoắc người Dương Nặc.
" Hầy, Lão đại và Chị dâu đi đâu mà cứ vội vàng thế kia "
Trong đầu Dương Nặc không ngừng xuất hiện một cổ xấu xa, anh ta cười một cách ma mị đưa tay cốc thật mạnh vào đầu A Phong.
" Cậu thì biết cái gì? Lão đại và Chị dâu hai người họ chẳng qua là đi hâm nóng tình yêu thôi "
" Ỏ! Tôi thật sự muốn xem thử xem hai người họ hâm nóng tình yêu kiểu gì, hay hai chúng ta đi rình mò đi "
Bốp!!!
Một cú đánh không hề nhẹ rơi xuống đầu A Phong một lần nữa. Dương Nặc tái mét mặt nhìn cậu ta, ngược lại A Phong khịt mũi tức giận quát mắng vào mặt Dương Nặc.
" Cậu ngứa ngáy tay chân hay gì? lần hai là LẦN HAI cậu đánh vào đầu tôi đó. Hừ "
Trái với thái độ tức giận của A Phong, Dương Nặc lại khoanh tay trước ngực hừ lạnh nhìn A Phong khinh bỉ nói.
" Muốn đi rình mò Lão đại! cậu là đang vội đi đầu thai sao? "
A Phong chợt hiểu ý của Dương Nặc, lúc này cậu ta mới hiểu ra lời nói của mình thật sự rất ngu ngốc. A Phong chỉ có nước gãi đầu cười trừ, Dương Nặc liếc xéo cậu ta một cái, mấy thuộc hạ còn lại đang hóng hớt thì đột nhiên hết chuyện đành hậm hực nằm xuống nghỉ ngơi tiếp.
...
Soạt!!!
Trong lúc Dạ Nguyệt toan định kéo quần lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng xoạt xoạt đằng sau hình như đang tiến lại gần phía cô, Dạ Nguyệt thấy hơi tò mò liền nhanh kéo quần lên rồi quay người đi lại xem thử. Chợt đôi chân khựng lại, toàn thân cô cứng ngắt bờ môi run run muốn gọi Vương Tử Sâm nhưng dường như cổ họng bị nghẹn lại.
Trước mắt Dạ Nguyệt là một con sói mắt xanh, sự kinh hãi đã khiến cô đứng chôn chân tại chỗ. Bất chợt con sói xám dữ tợn phi nhanh về phía cô.
Dạ Nguyệt sợ hãi đến tột cùng, cô hét lớn lên gọi Vương Tử Sâm
" Tử Sâm "
Vương Tử Sâm đứng bên phải cách Dạ Nguyệt hơi xa nhưng vì đứng quay lưng với cô nên sự hiện diện của con sói mắt xanh thì hắn sẽ không biết. Khi nghe tiếng hét của Dạ Nguyệt, hắn vội quay người đi nhanh chỗ cô.
Con chó sói vừa hay nhìn thấy Vương Tử Sâm đột nhiên nó khựng chân lại, đôi mắt đột biến màu xanh của nó chạm phải ánh mắt màu hổ phách của Vương Tử Sâm.
Gầm!!! Gầm
Cộp...Cộp...
Ánh mắt hổ phách của Vương Tử Sâm đã thành công khiêu khích được nó, và nó đã tức giận gầm gừ chạy cộp cộp về phía hắn.
Vương Tử Sâm đẩy Dạ Nguyệt ra xa một chút nhưng lại chưa kịp tấn công nó thì nó đã nhanh lao vào ập lên người hắn. Đối với con chó sói đột biến trưởng thành có thể thấy đôi tai nhọn, cao và mõm thon dài, trong mồm nó có hơn bốn mươi hai chiếc răng. Với sự giúp đỡ của răng, con chó sói hung hăng như muốn xé nát thành từng mảnh vào người Vương Tử Sâm nhưng đều bị hắn thành công tóm lấy và giữ chặt nó bằng cánh tay săn chắc của hắn nhưng đó chỉ vài phút.
Thấy Vương Tử Sâm không phải là đối thủ của chó sói đột biến, cảm thấy phần thắng sắp nghiêng về phía nó. Dạ Nguyệt không chừng chừ rút con dao găm trong túi áo khoác blazer ra, cô hung hăng tiến lại chỗ nó không suy nghĩ mà một nhát chí mạng vào lưng của nó.
" Súc sinh, đi chết đi "
Sự đau nhói ở lưng khiến nó buông thõng Vương Tử Sâm ra sau đó gục xuống, hơi thở thoi thóp sau cùng tắt thở. Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm đến đỡ Vương Tử Sâm dậy.
" Chồng, anh không sao chứ "
" Không sao "
Hầy!! Vương Tử Sâm thở dài một cách chán nản, hắn dự định đưa Dạ Nguyệt đi giải quyết xong sau đó sẽ giở trò đê tiện với cô nhưng không ngờ lại gặp ngay con chó sói đột biến.
Đời không như là mơ!!!