Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 24: Hai chị em đều thíchc cùng một đàn ông




Lúc Dạ Nguyệt ngủ dậy thì đã là giờ trưa, cô ngồi bật dậy xỏ dép xuống giường đi thẳng vào phòng tắm để vệ sinh.

Dưới sảnh nhà. Dạ Nguyệt đảo mắt chung quanh nhìn bốn phía, ba lần tới đây nhưng đều chưa kịp ngắm nghía thì đã bị Vương Tử Sâm bê lên phòng mất tiêu.

Nhìn phòng khách màu tối tiêu biểu là gam màu đen và xám tạo nên sự sang trọng, huyền bí cho khu vực phòng khách trông rất giống tính cách với Vương Tử Sâm, từ bàn ghế tủ tường cho đến đèn trang trí đều sử dụng màu đen và xám chủ đạo. Tuy nhiên điểm đặt biệt của căn phòng đến từ sự sắp xếp hợp lý của những sản phẩm nội thất màu tối cùng ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ đã phá vỡ vẻ đẹp "lạnh lùng" của không gian.

Đá marble làm mặt đảo bếp vừa sạch sẽ lại có màu sắc phù hợp với tông màu chung của ngôi nhà, cây xanh ở dưới cầu thang tăng vẻ mềm mại. Dạ Nguyệt xoa cằm cảm thán, dinh thự này có rất nhiều tấm kính lớn để chủ nhân của nó chiêm ngưỡng bên ngoài, mặt khác vừa giúp ánh sáng được tự do ùa vào nhà.

Đang trong cơn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của dinh thự thì lại nghe thấy tiếng Châu quản gia bên cạnh.

" Dạ tiểu thư, cô dậy rồi sao? "

Dạ Nguyệt gật đầu khẽ cười với bà, không lạnh không nhạt lên tiếng hỏi.

" Bác Châu! A Sâm, anh ấy đi đâu rồi ạ "

Châu quản gia rất cung kính cô, chỉ khi thấy Vương Tử Sâm rất quan tâm đến người con gái này vì biết đâu sau này cô sẽ là nữ chủ nhân của ngồi nhà này.

" Ông chủ đang ở sau vườn, cô mau vào phòng ăn rồi đến gặp ngài ấy "

Dạ Nguyệt hơi khom người gật đầu rồi đi vào phòng ăn, xong xuôi bữa ăn cô đi tìm hắn. Cẩn thận quan sát khu vườn, một khoảng không gian rộng lớn với ý tưởng và sắp xếp của gia chủ thì cô nhận thấy mẫu thiết kế mang vẻ sang trọng và tinh tế.

Đi xa một chút, Dạ Nguyệt trông thấy bóng dáng cao lớn của Vương Tử Sâm đang đứng ngay nhà chòi còn có bể bơi, cô mỉm cười đi lại chỗ hắn.

" Sao lại trốn ở đây ngồi trầm ngâm "

Hắn hơi cười sau đó đặt mông xuống ghế thuận tiện kéo Dạ Nguyệt ngồi lên đùi hắn, tay bắt đầu xoa bụng cô không hiểu sao xoa bụng cô đã là một thói quen xấu xa của hắn.

" Kìa! anh không trốn, anh là đang quang minh chính đại ngồi đây "

" Xấc, anh đừng khoắc lát "

Vương Tử Sâm bật cười khanh khách, hắn gục đầu xuống hõm vai cô tham lam hít mùi hương đặc trưng của riêng cô, hắn vùi mặt vào hõm cổ bắt đầu mút thật mạnh.

Cô rất hưởng thụ sự nhẹ nhàng của hắn, chợt điện thoại của Dạ Nguyệt rung lên cô vội đẩy đầu hắn ra nhưng hắn là đại mặt dày vẫn cứ bám dính vào người cô.

[ Tiểu Văn..Ưm..cậu có việc gì không ]

Đột nhiên Vương Tử Sâm cắn vào cần cổ của Dạ Nguyệt khiến cơ thể cô run run không kiềm giọng được mà ngâm nga một tiếng. Nghe động thái lạ Tần Tuyết Văn khó hiểu mặt mày hơi cau có hỏi cô.

[ Cậu bị sao vậy, giọng cậu hơi lạ ]

[ Không.. không có gì, cậu có chuyện gì muốn nói sao? ]

[ Chuyện của Bác Nhã, tớ thấy cậu ấy về nước không đơn giản là nhớ chúng ta, tớ thấy...cậu ấy như có âm mưu gì đó, cậu thấy như vậy không ]

Dạ Nguyệt trầm ngâm quên mất bị Vương Tử Sâm đang làm cằn, lúc này đây hắn không ngừng xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô.

[ Chuyện này để tớ hỏi Tử Sâm xem sao? giờ tớ cúp máy trước đây ]

Chưa để Tần Tuyết Văn nói gì thêm cô đã ngắt kết nối, Dạ Nguyệt đẩy mạnh cái đầu đang không ngừng làm xằng bậy kia ra.

" A Sâm, em có chuyện muốn hỏi anh "

Vương Tử Sâm bị đẩy bất ngờ hắn có hơi khó chịu nhưng rồi chỉnh lại tâm tình, hắn nghiêm túc nhìn cô không lạnh không nhạt nói.

" Em hỏi đi "

Cô hơi chừng chừ nhìn hắn thâm sâu, cô có nên hỏi hắn không đây dù sao Diệp Giai Thuỵ là bạn của hắn, tuy có hơi bất lịch sự về chuyện cá nhân của Diệp Giai Thuỵ nhưng cô không thể không hỏi được.

" Chuyện của Diệp Giai Thuỵ và bạn gái cũ của anh ta là như thế nào vậy...À! ừm, thật ra bạn gái cũ của Diệp Giai Thuỵ là bạn thân của em "

Vương Tử Sâm có chút ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn lấy lại bình tĩnh, hắn trầm ngâm vài giây rồi nói.

" Bác Nhã đó không hẳn là bạn gái cũ của cậu ta, lúc trước cô ta phát hiện chị gái của cô ta là Bác Khuynh Châu đang thích thầm Diệp Giai Thuỵ nhưng không may cô ta cũng lụy Diệp Giai Thuỵ "

Dạ Nguyệt thâm trầm nghĩ ngợi, hai chị em Bác cùng nhau thích một người đàn ông, nếu nói vậy là một trong hai người họ sẽ dùng mưu kế không từ thủ đoạn để hại lẫn nhau! Ừm, cái này cô đã xem nhiều lần trên phim truyền hình rồi.

" Vậy là Bác Nhã kể từ đó bắt đầu toan tính với Bác Khuynh Châu? "

Hắn thật bất ngờ khi Dạ Nguyệt thông minh vào đúng lúc, sau đó hắn cười cười xoa bụng cô trả lời.

" Ừ, nhưng Bác Khuynh Châu lại không hề biết Bác Nhã cũng thích Diệp Giai Thuỵ nhưng vì Bác Khuynh Châu ngại ngùng nên đã viết lá thư và chính tay Bác Nhã đưa cho Diệp Giai Thuỵ "

Dường như hiểu ra một phần nào đó, Dạ Nguyệt buộc miệng nói ra.

" Nói vậy, Bác Nhã biến lá thư của Bác Khuynh Châu thành của cậu ấy "

" Ừ, khi Diệp Giai Thuỵ nhận được lá thư nhưng cậu ta không quan tâm là vì cậu ta đang thích thầm Bác Khuynh Châu thấy được sự thờ ơ của Diệp Giai Thuỵ và cũng biết được cậu ta thích Bác Khuynh Châu, cô ta vì căm phẫn mà bịa một lý do khiến Diệp Giai Thuỵ không thể thích Bác Khuynh Châu được nữa "

Dạ Nguyệt trợn tròn mắt hơi cực sốc, Bác Nhã mà cô quen biết thế mà là một người không từ thủ đoạn, chuyện này cô ta hoàn toàn không nói cho cô và Tần Tuyết Văn nghe.

" Lý do đó là gì vậy anh "

" Cô ta nói với Diệp Giai Thuỵ là Bác Khuynh Châu đã có bạn trai và sắp làm đám cưới, thấy được sự tuyệt vọng của Diệp Giai Thuỵ cô ta đắc ý, kể từ ngày đó cô ta luôn bám lấy Diệp Giai Thuỵ, cậu ta vì sự đau lòng ăn mòn nên tạm bợ chấp nhận cô ta nhưng lại không có tình yêu "

" Ỏ! vậy làm thế nào Diệp Giai Thuỵ lại đến được với Bác Khuynh Châu "

Cái này hắn cũng không rõ lắm, hắn chỉ nghe Diệp Giai Thuỵ nói qua loa. Nhưng mà đừng nói hắn nhiều chuyện vì biết quá nhiều chuyện của người ta chỉ là hắn có hơi thắc mắc mà thôi.

" Nghe cậu ta nói Bác Khuynh Châu không chịu đựng được khi chứng kiến cảnh Bác Nhã suốt ngày cứ quấn quýt lấy Diệp Giai Thuỵ, cô ấy lấy hết dũng cảm thú nhận mọi chuyện với Diệp Giai Thuỵ "

Nghe tới đây. Dạ Nguyệt cũng đã hiểu hết mọi chuyện cô khẽ thở dài không cách chán chường, chuyện của vợ chồng người ta mà bị cô và Vương Tử Sâm moi ra đúng là không ra thể thống gì! Đột nhiên Dạ Nguyệt và Vương Tử Sâm nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.