Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 12: Tần tuyết văn, dần chấp nhận độc thân mãi mãi




Vương Tử Sâm mệt mỏi ngã người ra ghế, tâm tình hắn hôm nay cực kỳ tốt nên hắn không muốn so đo với Vương phu nhân. Nếu trong ngày hôm nay tâm trạng hắn cực kỳ tồi tệ thì không chắc hắn sẽ làm ra điều gì với Vương phu nhân.

Dạ Nguyệt về đến chung cư thì bất thình lình khi thấy Tần Tuyết Văn và Bác Nhã đã ở sẵn trong nhà cô, Dạ Nguyệt hơi chột dạ nói.

" Sao các cậu lại ở đây vậy "

Tuyết Văn nhanh trí.

" Không đến đây thì làm sao tớ và Tiểu Nhã chứng kiến cậu được một người đàn ông chở về nhà "

Bác Nhã cũng phụ họa.

" Đúng đấy! Tớ và Tiểu Văn đã gọi cậu cả buổi mà không bắt máy, có phải cậu là đang hẹn hò không "

Tức khắc Bác Nhã và Tuyết Văn nhìn nhau vờ ngạc nhiên, Dạ Nguyệt chột dạ lần hai,

" Vớ vẩn! tớ không có hẹn hò "

Tuyết Văn nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại xoa cằm như cụ già. Quái lạ, Dạ Nguyệt hôm nay diện cho mình một bộ đầm họa tiết chấm bi hóa thân thành thiên nga trong tích tắc, nhưng lạ một chỗ là thường thường Dạ Nguyệt sẽ không thích mặc đầm hay váy nhưng hôm nay lại thay đổi một cách nhanh chóng đến vậy, giống như đang hẹn hò với ai vậy.

" Được, được! cậu không hẹn hò nhưng cậu có thể cho tớ biết người đàn ông chở cậu đến lúc nãy là ai không "

Cô ngập ngừng muốn mở miệng thì điện thoại của Bác Nhã reo lên.

" Đợi tớ nghe điện thoại "

Bác Nhã đi nghe điện thoại, nhưng Dạ Nguyệt vẫn im lặng.

" Tiểu Nguyệt! Tiểu Văn, nhà tớ có việc nên tớ phải về trước "

" Ừ! đi đi ". Dạ Nguyệt lên tiếng!

Nghe tiếng đóng cửa lại hai người họ mới thả lỏng người, Tuyết Văn lí nhí hỏi cô.

" Cậu có thấy Tiểu Nhã lạ lạ không "

" Cậu nghĩ sao? "

Tần Tuyết Văn trầm ngâm rồi nói.

" Tớ thấy cậu ấy từ khi về nước ít khi gặp chúng ta, tớ có cảm giác Tiểu Nhã như đã thay đổi một con người khác hoàn toàn "

Dạ Nguyệt mỉm cười, cái suy nghĩ của Tuyết Văn cũng giống như suy nghĩ của cô, cô thấy cô nàng này hôm nay lại thông minh đột xuất đến vậy.

" Phải rồi! cái bạn trai cũ của Tiểu Nhã, cậu biết người đó không "

Tần Tuyết Văn suy nghĩ hồi lâu, cô gắng vắt óc suy nghĩ tên người đàn ông đó.

" A! nhớ rồi, cái người đàn ông đó tên Diệp... Diệp...Giai gì đó tớ cũng không rõ "

Dạ Nguyệt nghe đến cái tên này vội cả kinh, cô tròn mắt nhìn Tuyết Văn.

" Diệp Giai Thuỵ "

Tuyết Văn khá bất ngờ, Dạ Nguyệt có quen biết người đàn ông này nữa sao? Trong đầu của cô nàng rất khó hiểu.

" Đúng là cái tên này rồi nhưng tại sao cậu lại biết đến anh ta "

Cô thản nhiên nói.

" Anh ta là bạn của Vương Tử Sâm, tớ chỉ tình cờ gặp anh ta thôi "

" Ỏ! Ra vậy "

Dạ Nguyệt còn đang thắc mắc, tại sao Bác Nhã và Diệp Giai Thuỵ lại chia tay, ngay cả việc hai người họ từng yêu nhau cô cũng không hay biết. Đơn giản là Bác Nhã không cho biết, cô bắt đầu hoài nghi về việc Bác Nhã về nước.

" Cậu có biết Tiểu Nhã về nước với mục đích gì không, ý tớ là tìm việc "

" Việc này thì tớ không rõ nhưng cậu ấy nói với tớ là cậu ấy về nước để nối lại tình xưa với mối tình đầu "

Lại là mối tình đầu! ba từ này là thứ cô ghét nhất trên cõi đời này. Khoan! nối lại tình xưa, cô nghe Vương Tử Sâm nói Diệp Giai Thuỵ đã có vợ và đã có hai đứa con, đừng nói Bác Nhã! không! không!..

Thấy cô cứ lát đầu, Tuyết Văn khó hiểu bèn lên tiếng hỏi.

" Cậu sao thế? "

" Không...Không sao "

Tần Tuyết Văn nhớ ra điều mà cô nàng muốn hỏi cô lúc liền hỏi lại.

" Lúc nãy cậu chưa trả lời tớ, người đàn ông chở cậu về là ai vậy "

Cảm thấy giấu giếm không được cô đành nói ra vậy, để xem cô nàng phản ứng ra sao.

" Vương Tử Sâm "

Tuyết Văn tức khắc bất động, tai cứ lù lù như con ong đang bao quanh, thấy phản ứng của của cô nàng cô thật muốn cười vào mặt.

" Cậu.. Cậu vậy mà đi chung với cái tên chết tiệt kia sao? cậu có bị điên không vậy "

Có vẻ Tuyết Văn hơi kích động nên hóa giận,. Dạ Nguyệt thì không biểu hiện gì, cô vẫn điềm tĩnh nói.

" Tiểu Văn! cậu bình tĩnh lại, thực ra tớ đã rung động với người đàn ông tên Vương Tử Sâm "

Tần Tuyết Văn đứng bật dậy, cô nàng hai tay chống lên hông đi đi lại lại.

" Cậu nói vớ vẩn gì vậy Tiểu Nguyệt, tớ không có quyền cấm cậu rung động với anh ta nhưng anh ta rất nguy hiểm, tớ chỉ sợ cậu sau này phải chịu khổ thôi! cậu hiểu chứ "

Dạ Nguyệt mỉm cười, cô hiểu chứ nhưng cô không thể nào làm trái ngược con tim. Tuyết Văn khẽ thở dài ôm cô vào lòng.

" Chuyện tình cảm tớ không xen vào nữa, nhưng tớ chỉ sợ Vương Tử Sâm có rung động với cậu hay không thôi "

" Ừ, Anh ấy không rung động với tớ cũng không sao! nhưng mà tình yêu của cậu chưa đến sao? "

Khẽ đẩy nhẹ cô ra, Tuyết Văn hùng hổ vỗ ngực tự tin nói lớn.

" Tớ dần dần chấp nhận được sự thật rằng tớ sẽ độc thân mãi mãi:)) "

" Ừ, để coi cậu hùng hổ tới đâu "

Nói chuyện vài câu rồi Tuyết Văn cũng ra về, lúc này bụng cô cũng đã đánh trống cô chạy vào bếp mở tủ lạnh kiếm đồ ăn, cũng may cơm nắm tam giác vẫn còn có cả bánh gạo cay nữa này, vậy thì cô sẽ thưởng thức chúng với chai rượu soju trái cây, đang ăn ngon lành thì điện thoại lại phá.

Cô nhìn số người gọi đến, mi mắt cô cụp xuống cảm xúc lẫn lộn sau cùng vẫn bắt máy.

[ Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Dì Hoa ]

Đầu dây bên kia lên tiếng giọng nghe có chút buồn bã lẫn buồn phiền.

[ Phải! bà nội của con rất muốn gặp con, hiện giờ bệnh của bà ấy lại càng nặng, trong ba năm qua tuy bà ấy rất nhớ con nhưng cũng không quá bỏ bữa dẫn đến ngất xỉu như hôm nay, có một hôm bà nội con còn chạy ra ngoài định tìm con. Nói chung hôm nay bà nội con cư xử lạ lắm ]

Cô rơi vào khoảng im lặng, bà nội cô bị bệnh đãng trí chỉ mình cô mới có thể khiến tâm tình của bà bình tĩnh. Nhưng cái đó vốn không phải vấn đề, cái cô có vấn đề là phải xa một người, nếu cô đồng ý đi thì khó có thể quay về còn nếu không thì bà nội của sẽ gặp nguy hiểm. Dạ Nguyệt hít thở sâu trả lời.

[ Hai ngày nữa tôi sẽ bay qua Anh Quốc ]

[ Được! Dì cúp máy trước ]

Dạ Nguyệt gục mặt xuống khóc nức nở:

phải làm sao đây! cô không muốn xa Vương Tử Sâm chút nào, cô vừa mới xác định được đoạn tình cảm của cô với hắn, cô thích hắn à không chính xác là cô yêu hắn. Nhưng cô không dám thổ lộ với hắn, cô sợ câu trả lời.