Từ lúc Lục Thừa Tiêu xuất viện cho đến bây giờ, bọn họ không ai chủ động nói với đối phương một câu nào.
Dưới góc độ của Lạc Vận Nhi, họ cứ giằng co cục diện này chính là đang tạo cơ hội cho cô ta! “Mẫn Mẫn, phía bên kia là chỗ nào thế?” Lạc Vận Nhi đang đứng ở sân thượng suy nghĩ, nhìn Mẫn Mẫn đang bưng điểm tâm đi về phía sân thượng, bèn cất giọng hỏi thăm.
“Đó là rừng trúc, cũng chính là vùng đất cấm mà thiếu gia quy định” Mẫn Mẫn trả lời đúng sự thật.
“Vùng đất cấm?” Lạc Vận Nhi nhấp một ngụm trà hoa, tiếp tục hỏi thăm: “Tại sao lại trở thành vùng đất cấm?” Mẫn Mẫn tiếp tục trả lời câu hỏi của Lạc Vận Nhi, “Bởi vì đó là được xây riêng cho cô La.” “Cô La? La Vân Nhi?” Lạc Vận Nhi không khỏi cười lên, tự mình nói ra tên của mình, cô ta vẫn có chút không quen.
“Vâng a “Ừ, tôi hiểu rõ rồi.” Thì ra trong lòng anh Thừa Tiêu vẫn không quên được cô! Lạc Vận Nhì cười tươi như hoa, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô ta bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết nó.
“Mẫn Mẫn, cô đi theo tôi.” Lạc Vận Nhi đi thẳng vào trong phòng, căn dặn Mẫn Mẫn ở phía sau.
“Vâng, cô Lạc.
Mẫn Mẫn đi theo Lạc Vận Nhi vào trong phòng ngủ, “Cô Lạc cần sai bảo gì ạ?” “Theo sự quan sát mấy ngày nay của tôi, anh Thừa Tiêu vẫn luôn ngủ trong phòng đọc sách, mà mỗi buổi tối anh ấy nhất định sẽ uống cà phê.” Lạc Vận Nhi quay người đi đến bên tủ đầu giường, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ ở bên trong.
“Nhìn thấy cái này chưa?” Lạc Vận Nhi đi đến trước mặt Mẫn Mẫn, đưa chiếc bình thủy tinh ở trong tay ra, bên trong là chất lỏng trong suốt không màu không mùi không vị.
“Đây, đây là?” Mẫn Mẫn hoảng hốt, chẳng nhẽ cô ta lại bắt cô làm chuyện xấu gì? “Yên tâm, đây không phải là để làm hại anh Thừa Tiêu, tôi yêu anh ấy như thế, sao có thể làm hại anh ấy!” Người cô ta muốn làm hại chỉ có Diệp Vãn Ninh mà thôi.
Giọng nói của Mẫn Mẫn như đang run rẩy, “Vậy cái này rốt cuộc...là cái gì?” “Là cái gì thì cô không cần lo, cô chỉ cần đổ thứ đồ này vào lúc pha cà phê cho anh ấy là được.” Lạc Vận Nhi lập tức mở giọng sai bảo.
“Cô Lạc, có thể đừng...!đừng bắt tôi làm loại chuyện này không? Tôi thực sự, thực sự không biết phải làm thế nào!” Mẫn Mẫn mím chặt môi dưới, những ngày tháng này của cô không một giây phút nào là không phải chịu sự giày vò của lương tâm, cô thực sự rất áy náy, vì người nhà, vì bản thân, cô lại bán đứng thiếu phu nhân vẫn luôn đổi xử tốt với cô, thiếu phu nhân xem cô như người nhà, mà cô lại làm ra việc có lỗi với những người quan tâm đến cô ở trong biệt thự “Cô là không biết làm...!hay là không muốn làm?” Lạc Vận Nhi sầm mặt xuống, giơ tay nắm lấy cổ tay Mẫn Mẫn, “Tính mạng của em trai và toàn thể người nhà cô đều nằm trong tay tôi, tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn bắt bố mẹ tuổi tác đã cao của cô phải đi ăn xin đầu đường xó chợ? Cũng không muốn để đứa em trai luôn đạt được thành tích xuất sắc trở thành người thất học chứ nhỉ?” “Cô, cô Lạc, cô đừng nói nữa...!cô nói gì tôi cũng sẽ làm theo” Mẫn Mẫn không muốn nghe tiếp, vì bố mẹ tuổi già, vì đứa em còn đang đi học, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Lạc Vận Nhi hài lòng vỗ lên bả vai cô, nhét bình thủy tinh vào lòng bàn tay cô, “Rất tốt, chỉ cần có ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ không làm hại người nhà cô, em trai cô vẫn có thể tiếp tục học hành, thậm chí nó còn được nhà trường xem trọng hơn, cô cũng rất lanh lợi, chắc hiểu hết lời tôi nói rồi chứ?”.