**********
“Thực ra...!em không đói lắm” Diệp Vãn Ninh lên tiếng giải thích: “Có điều lần sau em sẽ chú ý hơn, sẽ không để bé con đói nữa.
Thì ra...!anh chỉ là vì đứa bé.
Nghe thấy Lục Thừa Tiêu nói như vậy, Lạc Vận Nhi đắc ý nhếch khỏe môi, thì ra chỉ là vì đứa bé mà thôi, vậy nếu như cô ta không còn đứa bé nữa thì sao? Thái độ của Lục Thừa Tiêu đối với cô nhất định sẽ có chuyển biến rất lớn nhỉ! “Không ngờ chị Vãn Ninh lại cực khổ như thế, lần sau em nhất định sẽ làm thêm một phần, sản phụ thì không được đói bụng đâu, chị Vãn Ninh là đang mang thai đứa bé của nhà họ Lục đấy!” Lạc Vận Nhi cố ý nhấn mạnh đứa bé trong bụng Diệp Vãn Ninh, trong lòng đắc ý vạn phần, thì ra anh Thừa Tiêu quan tâm cô ta, cũng chỉ là vì đứa bé mà thôi.
“Vậy thì cám ơn cô Lạc nhé, tài nghệ của cô rất tốt đấy, chỉ là thịt gà hơi dai xíu.” Diệp Vãn Ninh nhìn ra dáng vẻ đặc ý hiện giờ của cô ta.
“Lần sau em sẽ cải thiện hơn, chị Vãn Ninh." Lạc Vận Nhi nằm chặt hai tay thành nằm đẩm, hung ác trừng Diệp Vẫn Ninh, nhưng giọng điệu lại ngọt ngào không thể tả “Ừ." Diệp Vãn Ninh cười nhẹ gật đầu.
Lạc Vận Nhi giơ tay nắm lấy tay của Lục Thừa Tiêu, “Anh Thừa Tiêu, em thực sự rất lo cho anh, nếu như không phải nhận được điện thoại của hàng xóm trước kia, bảo em nhanh chóng đến giải quyết chuyện phòng ốc, em cũng không biết chuyện anh bị thương, lúc về lại biệt thự em mới biết được tin này, em lo lắm lo lắm, may mà từ trong miệng người làm biết được anh không sao, em lập tức chuẩn bị đồ và canh sò mà anh thích ăn nhất, mang đến cho anh, nhưng...!không biết là anh đã ăn tối rồi, thực tiếc quá!” “Anh không sao, chỉ la vết thương nhỏ thôi, không cần chuyện bé xé ra to đâu.” “Cho dù là vết thương nhỏ em cũng rất lo lắng, anh Thừa Tiêu, cầu xin anh đấy, anh chăm sóc mình thật tốt có được không?” Lạc Vận Nhi đáng thương nhìn Lục Thừa Tiêu, nước mắt lập tức rơi đầy mặt, "Em thực sự rất lo cho anh” “Anh không sao mà, đừng lo lắng cho anh, biết chưa?
Nghỉ ngơi cho tốt nhé.
“Em biết rồi, nhưng anh Thừa Tiêu, anh phải đồng ý với em, anh bắt buộc phải chăm sóc mình thật tốt, được không?” Đôi mắt xinh đẹp lay động lòng người, thần sắc đáng thương, giọng nói dịu dàng ấm áp, rất khó để khiến người khác từ chối “Được, anh đồng ý với em” Lục Thừa Tiêu nhìn vẻ mặt thân thiết của cô ta, dáng vẻ sốt ruột, thậm chí là mỗi một cử động của cô ta lúc khóc thút thít, đều rất giống La Vân Nhi.
“Anh Thừa Tiêu, em biết anh là người tốt nhất.” Ngay trước mặt cô, mà Lạc Vận Nhi lại chủ động ôm lấy Lục Thừa Tiêu, nhanh chóng hôn lên cánh môi mỏng gợi cảm của anh...!
Diệp Văn Ninh nhìn thấy một màn này, cô quay người rời khỏi phòng bệnh, cô sợ nếu cô tiếp tục nhìn, cô sẽ không kiềm chế nổi cảm giác khó chịu cuồn cuộn ập đến...!
Ánh mắt anh nhìn Lạc Vận Nhi có thương tiếc lại có quan tâm, còn có nét mặt mà cô không hiểu rõ...!
Có điều tất cả đều không quan trọng, dẫu sao...!anh chưa từng quan tâm cô đến thế, đôi lúc có quan tâm và thương xót cũng chỉ là vì đứa bé mà thôi.
“Diệp Vãn Ninh, mày cũng thực nực cười, mày sao lại có cảm giác ghen tuông chua ngoét kia? Rõ ràng là anh không quan tâm đến mày, anh quan tâm đến chỉ là đứa bé trong bụng mày thôi...!mày sao lại còn cố chấp thế? Để anh lại cho Lạc Vận Nhi chăm sóc thì có gì không tốt? Mày cần gì phải khổ sở đi tranh giành chứ?” Cô lộ ra nụ cười giễu, “Cho dù mày tranh giành, mày cũng không tranh nổi với cô ta, bởi vì anh ấy hận mày, anh ấy xem mày là hung thủ giết người, cho dù dạo này anh ấy có thay đổi thái độ với mày, đó cũng là vì đứa bé, mày vẫn luôn là người mà anh ấy chán ghét mà thôi!”
Diệp Vãn Ninh mở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những áng mây đen ùn ùn kéo tới trên bầu trời, "Nhanh chóng sinh em bé, trả xong món nợ năm triệu tệ, tìm một công việc tốt, sau đó triệt để rời xa anh ấy đi! Dẫu sao, trong lòng anh ấy...!trước giờ cũng không có mày! Chăm sóc anh bị thương cũng chỉ là vì lương tâm áy náy mà thôi! Không phải vì cái gì khác!” Cô lắc cái đầu nhỏ của mình, muốn ném hết toàn bộ ý nghĩ trong đầu, vĩnh viễn tồn tại sự xa cách giữa bọn họ...!
Từ bệnh viện về đến biệt thự, đã là sáu giờ tối, Diệp Văn Ninh không nói lời nào, đi thẳng về phòng ngủ chính chỉ còn lại một mình cô nghỉ ngơi.
Nhưng lại trấn trọc không yên giấc, cô khó mà chìm vào giấc ngủ...!
Diệp Văn Ninh ngồi dậy, kéo ngăn kéo bàn trang điểm, bộ trang sức mà anh tặng cô kia, đến nay cô vẫn chưa từng đeo lấy một lần, bộ đá quý rực rỡ sáng chói có giá trị không chỉ năm triệu tệ, nguyên bộ trang sức này cũng đủ để cô trả sạch nợ cho Nghi Tâm, nhưng là đồ của anh, cô chưa từng có ý định muốn giữ nó! "Bé con, còn hơn một tháng nữa, là con sẽ được sinh ra, mẹ không cầu mong điều gì khác, chỉ hy vọng con có thể nhớ được mẹ.” Cô đặt bộ trang sức vào lại bàn trang điểm, từng giọt nước mắt rơi tí tách trên hộp đựng, cô chầm chậm đóng ngăn kéo lại, nghẹn ngào khóc không thành tiếng...!
Cô sẽ dùng quyền nuôi dưỡng đứa bé đổi lấy sự bình an của tập đoàn Diệp Thị...!chỉ cần anh gật đầu đồng ý, cô sẽ lập tức ký đơn ly hôn, bởi vì người con gái mà anh thích đã xuất hiện rồi, vật trang trí như cô đã không còn giá trị tồn tại và lợi dụng.
Nhưng cô không nỡ rời xa đứa bé...!thực sự không nõ...!
Trong một khách sạn cao cấp tọa lạc ở trung tâm thành phố “Ưm...Cổ thiếu, a...a...!anh thật lợi hại.." Giọng nói khiêu gợi kiều diễm của người phụ nữ khiến Cổ Vũ Xuyên bất giác cong khỏe mỗi "Cục cưng, em giỏi quá!” Bàn tay của Cổ Vũ Xuyên vẫn đang du ngoạn...rồi lại hôn lên cánh môi ngọt ngào của người phụ nữ, "Cục cưng, anh thích em lắm đấy!” “Ưm...!Cổ thiếu “Rầm..." Vào lúc cơ thể hai người đang dần sát vào nhau, cửa phòng hạng tổng thống đột nhiên bị ai đó đá bay, tiếng vang cực lớn làm cả hai người giật mình!
Cổ Vũ Xuyên lập tức lật người đứng dậy mặc áo ngủ, “Là ai?” Đúng vào lúc anh ta đang mặc áo ngủ, Lạc Vận Nhi và mấy người đàn ông mặc áo vest lần lượt đi vào phòng.
“Cố thiếu thật có nhã hứng đấy.
Trước đó, mỗi một hành động của bọn họ đều đã bị camera ghi hình truyền đến phòng bên cạnh, cũng có nghĩa là trong tay cô ta bây giờ có những tấm hình chất lượng cao của Cổ Vũ Xuyên! Đây cũng chính là một trong những điểm mà cô ta nắm tháp được “Cô là ai?” Cổ Vũ Xuyên thắt lại dây áo ngủ, có chút hoảng hốt nhìn người phụ nữ có thể tùy ý đi vào đây, đây là khách sạn cao cấp đấy! “Cô, tôi cho cô mười giây, mặc quần áo, cút ra ngoài.
Lạc Vận Nhi nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy chăn ở bên cạnh Cổ Vũ Xuyên, cô ta đến để bàn chuyện với Cổ Vũ
Xuyên, người ngoài không xứng ở chỗ này!
Cô ta bắt chéo hai tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn người phụ nữ bừa bộn ở trước mặt, bắt đầu đếm: “1....