Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 240: Anh Không Ký Tên








Sáng sớm hôm sau, mái tóc dài như thác nước khế sượt nhẹ qua lồng ngực anh, Diệp Vãn Ninh chầm chậm đứng dậy, vết thương trên chân âm ỉ phát tác, nhìn cánh tay phải còn đang đeo băng trắng của anh, cô cẩn thận lật người trèo xuống giường, may mà đã tháo chỉ, bây giờ chỉ cần chú ý không chạm đến vết thương thì không có gì đáng ngại.

Chỉ là lúc đi lại vẫn có chút khập khiễng, cô di chuyển đến bên người anh, xác định vết thương đang được băng lại của anh không có vấn đề gì, mới thở phào một hơi....!
Đêm qua, anh kéo cô vận động kịch liệt rất nhiều lần, cô rất lo cho vết thương của anh, hiện giờ xác nhận vết thương của anh không bị kéo rách xong, cô mới yên tâm được.

“Em thua rồi, Lục Thừa Tiêu.


Cô cong khóe miệng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên bờ môi mỏng gợi cảm của anh, nhưng ai ngờ, chính vào lúc cô vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng một luồng ngoại lực tác động lên ép cô xuống dưới thân anh...!
Tay trái Lục Thừa Tiêu giữ chặt đầu cô, nụ hôn phớt nhẹ ban đầu càng được tăng thêm độ sâu...!“Ưm...!anh, anh...!Anh tỉnh từ lúc nào?! Nhìn ý cười bên mỗi anh, Diệp Văn Ninh ngây ngốc.

“Trước lúc em nói em thua, anh đã tỉnh rồi” Cho dù ôm cô ngủ, chỉ cần cô có bất cứ cử động gì, trước nay anh vẫn không ngủ được sâu giấc sẽ lập tức tỉnh dậy, chỉ có điều anh muốn nhìn thử xem cô gái nhỏ này rốt cuộc sẽ làm những gì.

“Anh.."
Lục Thừa Tiêu nhìn cô vốn dĩ là người mồm mép lanh lợi nay bỗng nhiên nghẹn cứng họng, không kìm được nở nụ cười điển trai mê hồn, sau đó cánh tay phải bị thương nằm chặt bàn tay nhỏ của cô, rồi nhổm người dậy ấn nút ở bên cạnh, ngăn kéo tủ đầu giường tự động mở ra.

Anh lấy một tờ giấy A4 từ bên trong, Diệp Văn Ninh nhìn rõ ba chữ lớn “đơn ly hôn” trên mặt giấy.

Nhưng phía trên lại chỉ có chữ ký của cô, không có của anh! “Anh không ký tên, bốn năm trước chúng ta là quan hệ vợ chồng, bốn năm sau chúng ta vẫn là vợ chồng, con trai cũng có phần của anh, không có hạt giống của anh, em thu hoạch được từ đâu?” Đôi mắt sâu thẳm của anh dính chặt lên khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp, nhìn dáng vẻ rối loạn của cô, anh lại lên tiếng: “Anh muốn có quyền nuôi con! Em, anh đương nhiên cũng muốn! Để em chạy mất một lần, em cảm thấy anh sẽ lại để em chạy lần hai à?" “Lục Thừa Tiêu...!anh...!không phải anh đến cướp quyền nuôi Sâm Sâm khỏi em à?” “Ngốc quá, chúng ta chưa ly hôn, bé con nên được chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng" Lục Thừa Tiêu chìa tay gõ lên trán cô, “Bốn năm trước, anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, bây giờ bù đắp sửa chữa còn kịp không?” “Chân tướng sự việc chuyến du lịch tốt nghiệp như thế nào, đều không biết được, nhưng cách làm bốn năm trước đúng là rất cực đoan, chỉ một lòng muốn báo thù em, lại lơ là chân tướng thực sự, anh tin em, dựa vào tính cách của em sẽ không làm ra chuyện hại La Vân Nhi, anh sẽ điều tra rõ ràng triệt để từ đầu đến cuối.

Bởi vì sự phẫn nộ và cực đoan của anh, hại chúng ta suýt nữa thì mất con, hại chúng ta bỏ lỡ thời gian bốn năm, anh cũng bỏ lỡ sự trưởng thành của con trai trong bốn năm, bây giờ, anh giao hết toàn bộ quãng đời này cho em, cho anh thêm một cơ hội bù đắp sai lầm, để anh được yêu em, đừng rời xa anh có được không?”
Một tổng giám đốc ngông cuồng như Lục Thừa Tiêu lần đầu tiên nói những lời thế này, trái tim Diệp Văn Ninh nảy lên tán loạn, giống như chú nai nhỏ chạy loạn không phương hướng.


Đến ngay cả người luôn điềm tĩnh như Lục Thừa Tiêu lần này cũng khó mà duy trì tiếp sự bình tĩnh, anh chưa từng ngờ được mình sẽ nói ra những lời tràn ngập sự yêu đương thắm thiết thế này....!“Anh...!không lừa em chứ? Chúng ta...!còn có thể không?” “Em hận anh không?” Lục Thừa Tiêu lắc đầu cười nhẹ, “Đổi một cách nói khác, anh nên hỏi em là, em có yêu Kỷ Trình Tân không?" “Em và Trình Tân...!chưa từng là loại quan hệ như anh nghĩ” Diệp Vãn Ninh cắn môi giải thích cho anh, “Anh, tin em không?” “Đương nhiên, tối qua anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi.

Em là vợ của anh, không tin em, thì còn có thể tin ai?” Lục Thừa Tiêu đặt hai tấm sổ đăng ký kết hôn màu đỏ vào lòng bàn tay cô, “Cất giữ cẩn thận nhé, Lục phu nhân.”
Nước mắt bỗng chảy rồng từ khoang mắt cô, cô khế chớp đôi mắt xinh đẹp, giơ tay chủ động ôm lấy anh....!
Không phải cô đang nằm mơ chứ? Cô thút thít cánh mũi đỏ ửng, tiếng nức nở càng khiến Lục Thừa Tiêu đau lòng không thôi.

“Đừng khóc nữa, em vừa khóc, anh liền hoảng loạn” Nhược điểm duy nhất của Lục Thừa Tiêu chính là cô gái bé nhỏ đang trong lòng anh! Ngoại trừ cô, ai cũng không thể lay chuyển được Lục Thừa Tiêu!
Ngắm khuôn mặt đầm nước mắt như hoa lê trong mưa của cô, anh bật cười: “Có điều...!em thực sự khiến anh mở mang tầm mắt” “Em khiến anh mở mang...!tầm mắt?” Тr*цуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Diệp Vãn Ninh vẫn đang sụt sùi, Lục Thừa Tiêu đau lòng dùng ngón tay lau đi nước mắt của cô, sau đó mới mở miệng nói: “Em đua xe rất giỏi.

Anh không thể không thừa nhận, tuyệt không thể xem thường thiên phú của cô về phương diện này.

Diệp Văn Ninh thè lưỡi, có chút ngại ngùng, "Là...!là nhân lúc anh phân tâm mới thắng được anh.


Có điều nhà quân sự thì luôn phải lừa được địch!” “Vậy đợi chúng ta lành vết thương, đấu lại lần nữa?"
Diệp Văn Ninh nóng lòng muốn trổ tài, lập tức đồng ý ngay! “Trước khi thi đấu lần nữa, phải làm những việc có thể làm được bây giờ trước" Lục Thừa Tiêu giơ tay ôm lấy cô, dùng nụ hôn ngăn chặn những lời muốn nói của cô...!www
Trong căn biệt thự riêng biệt, tọa lạc ở trung tâm thành phố phồn hoa.

Lạc Vận Nhi đang đợi Lang Yên, không ngờ lại nhận được điện thoại từ Triệu Đào trước.

“Cái gì?” Cô ta nghe được Triệu Đào thuật lại tình hình từ đầu dây bên kia, biết được tin anh ta không thấy Ninh Y đâu, lập tức kinh ngạc lên tiếng: “Sao có thể được? Tuyệt đối không thể! Rõ ràng tôi đã bảo bọn hắn đưa người đến chỗ anh!” “Nhưng bây giờ đã sắp hơn hai tiếng đồng hồ rồi, tôi vẫn chưa thấy Ninh Y đâu.” Triệu Đào lại chất vấn Lạc Vận Nhi, “Lạc Vận Nhi, chúng ta đã nói rõ rồi, bây giờ, người đâu?! Người đang ở đâu?!”
Cô ta kinh hãi, lên tiếng nói: “Sao lại thế này...!anh đã gọi điện thoại cho bọn hắn chưa?”
Triệu Đào hừ lạnh hai tiếng, ả đàn bà này lại muốn lừa anh?! “Điện thoại không ai bắt máy, còn có mấy cái đều ở trong trạng thái tắt nguồn! Lạc Vận Nhi, cô là đang chơi tôi đúng không? Cô muốn ép tôi làm ra chuyện ngọc nát đá tan đúng không?” “Không, không phải thế, anh nghe tôi nói, tôi đã bảo bọn chúng lái xe đưa Ninh Y đến chỗ anh, cũng đã hạ thuốc cô ta, tôi nghĩ nhất định là xảy ra chuyện gì đó trên đường mới nhỡ việc, tôi đâu cần phải chơi anh, đúng không? Chuyện này đối với tôi cũng không có nửa điểm ích lợi gì!” “Ai biết được cô muốn cái gì! Bây giờ tôi đúng là chưa gặp được Ninh Y!” Triệu Đào tức giận hầm hầm lên tiếng.

Lạc Vận Nhi cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói thì không thể nào? Quãng đường cũng không xa, nhiều nhất cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ lái xe, nhưng hiện tại...!đã sắp qua hai tiếng đồng hồ rồi!.