Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 236: Em Là Cô Ấy Cô Ấy Là Em








“Pằng...!pằng.” Đi đôi với mấy tiếng động cực lớn, mấy gã đàn ông liền ngã nhào theo! Gã đàn ông mình hùm thân gấu cũng bị dọa cho, hắn ta vừa mới cởi quần thì nhìn thấy mấy thằng đàn em ở bên cạnh đồng loạt ngã xuống...!“Này, này!”
Lục Thừa Tiêu không ngờ anh lái xe ở khu vực gần đây tìm kiếm Diệp Văn Ninh, lại nghe thấy tiếng hét thất thanh và tiếng hô cứu của cô, nhìn thấy tình huống hiện tại này! Lửa giận của anh bốc lên ngùn ngụt, Lục Thừa Tiêu hiện giờ giống như con báo bị chọc giận, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mạng của hắn ta.

“Tha mạng, xin tha mạng!” Gã đàn ông nhìn thấy tình thể không ổn, lập tức quỳ xuống xin tha, "Tha mạng, xin tha cho tôi.


tha cho tôi đi...!“Tiêu..” Diệp Văn Ninh nhìn người đàn ông không xa, cô không phải đang nằm mơ đúng không? Anh đến cứu cô rồi...!anh đã đến cứu côn...! “Ninh Ninh..” Lục Thừa Tiêu lập tức đá bay gã đàn ông, bắn một phát súng lên chân phải hắn ta, khiến hắn ta không thể bỏ chạy dễ dàng, sau đó Lục Thừa Tiêu vội vã chạy đến bên Diệp Vãn Ninh, cởi áo vest nhanh chóng đắp lên người cô, “Ninh Ninh, không sao chứ? Em có sao không?” “Em...!em không sao.” Diệp Văn Ninh lắc đầu, hắn ta không đạt được ý đồ...!hắn ta không đạt được! Đây là việc Diệp Vãn Ninh cảm thấy may mắn nhất hiện giờ!
Lục Thừa Tiêu ôm chặt cô vào lòng, “Không sao, không sao rồi!”
Nhân lúc Lục Thừa Tiêu đang phân tâm, gã đàn ông chầm chậm di chuyển mấy tên đàn ông đã ngã xuống đất ở bên cạnh, sau đó từ trong túi áo một người rút ra một khẩu súng lục, ngắm chuẩn vào Lục Thừa Tiêu, Diệp Vãn Ninh đã hơi khôi phục được ý thức lập tức chú ý đến điểm này! “Súng...!Tiêu, tránh ra!” Cô muốn đẩy Lục Thừa Tiêu ra, nhưng Lục Thừa Tiêu trước sau vẫn ôm chặt lấy cô, đến khi bả vai anh trúng đạn, anh vẫn không buông tay ra.

Chính vào lúc cô hét lên chữ “súng” kia, liền nghe thấy một tiếng súng vang lên, Lục Thừa Tiêu biết...!gã đàn ông kia đã bóp cò súng về phía họ...!
Vào lúc này, nếu anh bị cô đẩy ra, vậy người trúng đạn sẽ là cô! “Tiêu...!Diệp Văn Ninh hét lên thất thanh, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo ở bên cạnh, nhìn Lục Thừa Tiêu đã trúng đạn, Diệp Vãn Ninh quyết đoán kịp thời nhặt lấy khẩu súng lục, hướng về phía gã đàn ông ở cách đó không xa bóp cò súng, đi kèm với vài tiếng súng vang lên, gã đàn ông bị Diệp Vãn Ninh bắn chết tại chỗ....!
Cô sợ hãi, sợ hãi buông tay, sau đó vội vã dìu Lục Thừa Tiêu, “Tiêu...!anh tỉnh lại đi...!Tiêu...!“Anh không sao...!Thực ra anh chỉ bị trúng đạn ở bả vai, không phải trúng chỗ hiểm, nhưng anh muốn lợi dụng cơ hội này, để cô chính miệng thừa nhận thân phận của mình!
Diệp Vãn Ninh khóc như hoa lê trong mưa nước mắt thẩm đẫm khuôn mặt nhỏ của cô, cô rất sợ, rất sợ anh sẽ rời xa cô! “Tiêu, anh đừng dọa em, xin anh, đừng dọa em...!Tiêu...!
Anh chìa tay nắm nhẹ bàn tay cô, “Là em phải không? Là người phụ nữ xuất hiện ở đầu phố cứu anh, là em phải không? Văn Ninh...!nếu em đã quay về rồi, sao còn phải che đậy?” “Tiêu...!“Nói cho anh biết, em là Diệp Vãn Ninh...!đúng không?” Vào thời khắc này, thân phận của cô đã không còn là chuyện quan trọng nữa rồi!
Cô không muốn anh rời xa cô, nhìn miệng vết thương đang không ngừng nhỏ máu của anh, nước mắt Diệp Văn Ninh không ngừng rơi tí tách trên khuôn mặt anh, cô gật đầu, thừa nhận nói: “Vâng, là em...!em là Diệp Văn Ninh...!là em....!“Tốt quá, Ninh Ninh...!anh mừng lắm, em là cô ấy, cô ấy là em.” "Là em, em là Diệp Văn Ninh, em cũng là Ninh Y, xin anh, đừng rời xa em, xin anh đấy, đừng có chuyện gì” Nước mắt cô cuồn cuộn như sóng đánh vào đê, chảy xuống liên tục không dứt...!“Xin anh...!Cô nghẹn ngào, khóc thút thít, cầu nguyện anh đừng rời xa cô.

“E rằng không được nữa rồi...!anh...!không xong rồi...!Anh nhìn biểu cảm nôn nóng lo âu của cô, vẫn không nhịn được muốn trêu chọc cô.


“Không đâu, không đâu! Anh sẽ không sao đâu! Em gọi điện cho Burakku, anh ấy là bác sỹ, anh ấy nhất định có cách!” Chính lúc Diệp Văn Ninh lục lọi được điện thoại trong túi áo anh, ánh đèn chiếu sáng bốn bề xung quanh, Burakku và Kase nhìn Lục Thừa Tiêu nằm trong lòng Diệp Văn Ninh, lập tức bay nhanh đến.

“Câu chủ! Câu chủ!” “Anh ấy...!Burakku, cứu anh ấy, cứu anh ấy với! Anh cứu anh ấy với!" “Yên tâm đi!” Burakku và Kase lập tức dìu Lục Thừa Tiêu vào trong chiếc xe Jeep, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật ở trong xe, "Phải nhanh chóng lấy viên đạn ra, mặc dù trúng đạn ở bả vai, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể kéo dài thêm!”
Không, không nguy hiểm đến tính mạng?
Diệp Vãn Ninh sững sờ, nhìn Lục Thừa Tiêu đang nhảy mắt với mình, Diệp Văn Ninh biết cô đã bị lừa gạt rồi! “Lục Thừa Tiêu, anh lừa em!" “Anh có lừa em à? Anh đúng là bị thương mà” “Anh...!Diệp Văn Ninh tức giận chùi nước mắt, cô muốn rời đi, nhưng lại bị Lục Thừa Tiêu tóm chặt không thá.

Lục Thừa Tiêu lên tiếng giải thích: “Anh đúng là bị thương mà"
Lục Thừa Tiêu khế nhảy mắt ra hiệu với Burakku ở bên cạnh, Burakku lập tức nói giúp anh: “Đúng vậy, nếu không nhanh chóng xử lý, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng” “Burakku, anh còn giúp anh ấy lừa em?" Nhìn miệng vết thương đã ngừng chảy máu, Diệp Vãn Ninh thở phào một hơi, vừa nãy cô căng thẳng quá độ, đến mức không xác định rõ chỗ anh bị thương, mới bị anh lừa gạt, nói toạc móng heo toàn bộ chuyện thân phận của bản thân, nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, Diệp Vãn Ninh càng tức giận hơn, cô đã bị anh lừa! Thật đúng là đáng hậ “Văn Ninh..”
Nghe thấy cậu chủ gọi Diệp Vãn Ninh, Burakku thở phào một hơi, cuối cùng cậu chủ cũng đã biết thân phận thực sự của Ninh Y.

Nếu cậu chủ đã biết, vậy anh cũng không cần phải tiếp tục giấu diểm nữa! “Khụ khụ… cậu chủ, sợ rằng bọn em không lừa được thiếu phu nhân.


Burakku lập tức gây mê cục bộ cho Lục Thừa Tiêu, “Bởi vì trước khi học thiết kế, thiếu phu nhân từng học y.

“Thiếu phu nhân? Cậu biết cô ấy là Diệp Vãn Ninh? Cậu cũng biết cái đêm ở đất khách quê người, cô gái lái xe mô tô là cô ấy? Cũng là cô ấy cứu anh?” Lục Thừa Tiêu truy hỏi Burakku.

“Cậu chủ, đừng nói gì vội” Nói xong, Burakku lập tức im miệng không dám hé răng, dùng tốc độ nhanh nhất và kỹ thuật thành thạo gắp viên đạn ra cho Lục Thừa Tiêu...!Mà Lục Thừa Tiêu chỉ đánh giá Diệp Vãn Ninh một vòng, nhìn dáng vẻ lo lắng hiện giờ của cô, cho dù anh chỉ bị thương ở bả vai thôi, cô cũng rất lo lắng nhỉ?
Đúng là đáng yêu...!
Trước đây sao anh lại không phát hiện ra cô vợ nhỏ của anh là một người đáng yêu đến vậy?! “Cậu chủ, anh nghỉ ngơi trước nhé, mặc dù vết thương đã không còn vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cần phải chú ý tĩnh dưỡng, khoảng thời gian này có một số việc dễ tác động đến vết thương tuyệt đối không thể làm đâu ạ!” Burakku vội vã lên tiếng dặn dò, sau đó lau đi những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu ở trên trán, thở phào một hơi..