Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 159: Lắc Lên








“Ninh Y, đôi này là thấp rồi đấy, đây mới có 8cm, những đôi khác còn kinh khủng hơn cơ, đi lên, em đi giày cỡ bao nhiêu?” “36.

Diệp Vãn Ninh có cảm giác như đuổi vịt lên chuồng.

Chị Ni gật gật đầu, “Hàng này đều là số 36, em phải thử từng cái một! Ở đây là từ 8cm, 9cm, cho đến 13cm, tất cả em đều phải thử hết..


“Bây giờ em đang sợ rằng chân em có bị tàn phế không...!Diệp Vãn Ninh buồn rầu nhìn về hướng chị Ni.

“Phải chịu đựng! Đây mới là bắt đầu thôi!” “Lắc phần hông và phần eo của em, đến đây, nhìn vào gương, đi một chút chị xem xem.”
Diệp Vãn Ninh sững người...cảm thấy chân của mình sắp trẹo đến nơi rồi! Cô nhìn vào gương từng bước từng bước đi về phía trước...!
Chị Ni lập tức quát dừng lại: “Ai da, không phải như vậy! Lúc đi trên sân khấu, không phải chỉ di chuyển hàng và eo của em là được đầu, phải có một tư thế tao nhã, toàn thân phải tỏa ra mê lực”.

“Em nhìn cho kĩ này, phải đi như thế này.” Chị Ni thay vào đôi giày cao gót 10 cm, sau đó tiến lên thị phạm cho Diệp Vãn Ninh một lượt, "Hiểu chưa? Ánh mắt em phải tỏa ra ánh sáng!” “Ánh sáng? Con cú mèo à?” “Ánh sáng mà chị nói không phải là phát sáng! Mà là cần có một loại ánh mắt mê hoặc lòng người.

Nhất là khoảnh khắc em quay đầu! Hiểu không?” “Mê hoặc lòng người...?” “Đương nhiên, em muốn trở thành điểm chú ý của khán giả trên sân khấu, thì phải làm theo lời chị nói!” Ở phương diện này chị Ni tuyệt đối rất cứng rắn, bình thường không dễ gì mà chị ấy lên lớp, đương nhiên vì hợp đồng của lần này.


Chị Ni mới phải ra mặt.

“Cổ lên, cố lên!” Hạ Nghi Tâm ở phía sau cổ vũ cho cô ấy.

“Đến đây, đến đây, đến đây, lại đi thêm mấy lượt nữa! Đầu gối không được cong...đừng cứng như thế! Nghi Tâm, bật nhạc lên.

Diệp Vãn Ninh làm theo lời dạy, làm đúng như lời dặn dò của chị Ni, lại tiếp tục luyện tập thêm mấy lượt “Ai dộ, không phải bảo em nhảy vũ điệu robot đâu, đừng cứng như thế, thả lỏng ra...thả lỏng, đây là giày chống nước, sẽ không ngã được đâu! Đừng lo lắng!” “Em không học được thực sự là rất khó”.

Diệp Vãn

Ninh lần đầu tiên trải nghiệm cái gì gọi là gặp trở ngại! Vừa phải đi vững, vừa phải lắc lư eo với hông, lại còn phải lắc như ca kịch dân gian...làm sao mà lắc được chứ? “Phải tập từ từ, tập tầm một tháng, chị đảm bảo, dưới sự chỉ dạy của chị, tuyệt đối sẽ trở thành tâm điểm của công chúng”.

“Bật nhạc lên đi, Nghi Tâm, bật chút nhạc lên, có thể làm con người ta thư giãn một chút, ít nhất cũng có thể giữ cho cơ thể không quá cứng nhắc!” Tay chị Ni nhẹ nhàng vỗ xuống đôi chân thon dài của Diệp Vãn Ninh, “Chân khép lại, làm lại, làm lại.

Em là người mẫu mà chị nhằm rồi, đừng có làm chị mất mặt đấy! “Vâng!” Cô không bao giờ bỏ cuộc một cách đơn giản như thế, chỉnh đốn lại bản thân, lại một lần nữa đứng trước gương bước đi, "Phải vững! Phải chắc! Không có người nào sinh ra là biết bước đi như mèo, phải đi vững trước đến đây, đến đây, đặt mấy quyển sách này lên đầu đi xem thế nào”.

"Được, rất tốt! Lắc đi, rất tốt!” Trải qua một loại những động tác huấn luyện nghiêm khắc, Diệp Vãn Ninh càng ngày đi càng vững, "Rất tốt! Thực sự rất giỏi!”.