Tổng Tài Chỉ Yêu Mỗi Vợ

Chương 127: 127: Vậy Là Kết Thúc Thật Rồi




(127)

Tô Hy cũng không biết bản thân mình chạy ra khỏi căn biệt thự lạnh lẽo đáng sợ kia kiểu gì nữa.



Cô cứ chạy thục mạng như ma đuổi, chạy thật nhanh về phía trước, chỉ mong có thể thoát khỏi nơi đáng sợ này.



Cuối cùng, cô cũng đã tới con đường lớn.



Nhìn xe tô tô tấp nập đi lại, cô chậm rãi bước đi trên vỉa hè, từng bước đi vô định không biết nên đi đâu về đâu.



Nước mắt cô rơi xuống, cô cũng chẳng buồn gạt đi nữa.



Cô đã cố gắng mạnh mẽ cho tới bây giờ, nước mắt càng thêm ứa ra thật nhiều.



Tô Hy ngồi xuống ôm mình khóc, ông trời quá đáng với cô lắm, đối xử với cô rất tàn nhẫn.



Khi xưa là Trương Tử Dương và Hà Diệp Nhu, còn bây giờ lại là Lục Thiên Quân.



Lúc cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ động lòng với ai nữa thì Lục Thiên Quân lại xuất hiện, cố gắng cướp đi trái tim cô thêm một lần nữa, cuối cùng lại tàn nhẫn chà đạp nó.



Cô không hiểu bản thân đã làm gì sai mà bị hắt hủi như vậy, cô thật sự rất đau đớn, tủi thân, tuyệt vọng.



Bầu trời âm u, nhưng giọt mưa tí tách rơi xuống.



Cứ mỗi lần Tô Hy gặp chuyện buồn thì trời lại đổ mưa như muốn trêu ngươi.



Nhưng cô lúc này làm sao còn để ý tới những thứ này được chứ?

Trái tim cô đau nhói như bị một bàn tay nào đó tàn nhẫn bóp nát, thật sự đau tới nỗi cô không thở nổi nữa.



Đột nhiên lúc đó, trên đỉnh đầu của cô xuất hiện một chiếc ô đang che chắn cho cô.





Cô ngừng khóc, từ từ ngước đầu lên nhìn.



Trước mặt cô là một người đàn ông mặc bộ âu phục sang trọng, nhìn kĩ thì cô mới nhận ra được người quen, à mà cũng không phải là quá thân thiết.



Ngụy Hàn!

- Này, bạn thân của Tiểu Ni tôi ơi, cô làm gì ở đây vậy?

Thời gian đi Nam Phi không hề ngắn, Tô Hy cũng nhiều lần chạm mặt với Ngụy Hàn, nhưng đây là lần thứ hai cô nói chuyện với hắn, và còn là hắn chủ động nói chuyện với cô trước.



Giọng điệu của hắn như thể coi cô là một đứa trẻ đi lạc.



Vì cô là bạn thân của Ngụy Ni, có lẽ hắn cũng coi cô như là em gái.





Tô Hy cố gắng ngừng khóc, lau nước mắt đi, tỏ ra là bản thân vẫn ổn:

- Đi lâu quá mỏi chân, nên...!muốn khóc.



Ngụy Hàn khẽ thở dài, bộ dạng này của cô trông chẳng khác gì Ngụy Ni, lại khiến cho hắn nhớ tới cô em gái nhỏ của mình.



Ban đầu đi qua, hắn không định dừng xe lại đâu, cũng không nhận ra là Tô Hy.



Nhưng mà ma xui quỷ khiến hắn lo chuyện bao đồng, hắn cuối cùng cũng quyết định cầm ô xuống xe.



Tới gần Tô Hy, Ngụy Hàn mới nhận ra là người quen.



Tô Hy là cô bạn mà Ngụy Ni rất thích, cho nên tâm lí của Ngụy Hàn đối với Tô Hy cũng giống như coi cô là em gái vậy.




- Lên xe đi, ngồi ở đây sẽ tiếp tục mỏi chân.



Tô Hy lại ngước mắt lên nhìn Ngụy Hàn, sụt sùi nước mắt:

- Muốn gặp Tiểu Ni...!

- Ừm, tôi đưa cô tới chỗ Tiểu Ni.





Ngụy Hàn cũng đã được nghe chuyện mang thai động trời của Ngụy Ni, thân là anh cả nhưng hắn lại bận rộn tới nỗi không thể sắp xếp thời gian về thăm Ngụy Ni được.



Hôm nay đưa Tô Hy tới chỗ Ngụy Ni, vừa hay hắn có thể thăm cô em gái nhỏ đã lâu ngày không gặp của mình.



Chuyện của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn, Ngụy Hàn cũng không phản ứng quá gay gắt như Ngụy Thương.



Chỉ cần Ngụy Ni được hạnh phúc là đủ rồi.



Tô Hy nghe thấy tên Ngụy Ni thì ngoan ngoãn gật đầu, Ngụy Hàn cẩn thận đỡ cô đứng lên rồi đưa vào bên trong xe.



Thấy cả người cô bị ướt do mưa, sợ cô lạnh nên hắn liền cởi áo khoác của mình đưa cho cô:

- Sao lại đi tới tận nơi này ngồi khóc?

Tô Hy khẽ nức nở đáp:

- Em bị lạc đường.



Ngụy Hàn lại thở dài, không tiếp tục hỏi nữa.



Có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản là như vậy đâu, càng hỏi sẽ chỉ khiến cho cô càng thêm buồn.



Ngụy Hàn liền khởi động xe, lái về phía trước...!


...!

Buổi tối, Tô Hy trở về biệt thự Lục gia cùng Lục Thiên Viễn.



Hôm nay gặp Ngụy Ni, được cô ấy an ủi nên cô cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.



Bố mẹ chồng tốt với cô như vậy, cô nghĩ nên trở về để thông báo với mọi người một tiếng.



Dù biết rõ sẽ có ngày này, nhưng cô không nghĩ mối quan hệ giữa cô và Lục Thiên Quân lại thành ra thế này.





Xe của Lục Thiên Viễn đỗ lại, hắn ta cũng không vội xuống xe ngay, chỉ liếc nhìn Tô Hy rồi hờ hững hỏi:

- Những gì hôm nay cậu kể là thật sao?

Hôm nay Lục Thiên Viễn cũng có mặt, Tô Hy vừa khóc vừa ôm lấy Ngụy Ni kể lể, tất nhiên hắn cũng nghe thấy hết rồi.



Thiết nghĩ không còn việc gì phải giấu nữa, cô khẽ gật đầu một cách yếu ớt.



Lục Thiên Viễn thế mà lại thở dài:

- Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai người, nhưng lớn lên cùng anh trai, tôi cảm thấy anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện như vậy...!

Tô Hy nghĩ tới ngày hôm nay, cô lại sụt sùi nước mắt.



Cô mệt mỏi lắm rồi, không muốn nghe bất kì bào chữa nào từ nhà họ Lục nữa:

- Đúng vậy, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện, anh ấy chỉ bắt đầu như vậy khi mối tình đầu Hàn Nhi đã trở về mà thôi.



Đây chính là mục đích của anh ấy, muốn nối lại tình cũ với Hàn Nhi.



Tôi mệt rồi, cảm ơn cậu hôm nay đưa tôi về.




Tô Hy nói xong một mạch rồi mở cửa xe bước ra ngoài, từng bước chân của cô thật nhanh, như thể rằng đang lo sợ bản thân sẽ lại vô tình bắt gặp Lục Thiên Quân ở đây.



Có khi nhìn thấy cô đi cùng Lục Thiên Viễn, anh lại tưởng tượng ra loại quan hệ giữa cô với hắn, lại cho rằng cô câu dẫn em chồng cũng nên.



Những lời nói buộc tội của anh thực sự khiến cho cô sợ hãi...!

Nhưng khi vừa bước vào bên trong nhà, Tô Hy đã lập tức cảm nhận được bầu không khí kì lạ.



Người giúp việc ai ai cũng lén lút nhìn cô rồi lại bàn tán gì đó, cô cố gắng bỏ qua bọn họ để tiến vào bên trong phòng khách.



Không ngờ, ở trong phòng khách đã xuất hiện một người phụ nữ khác đang cố lấy lòng bố mẹ chồng của cô.



Nét mặt của ông bà Lục vô cùng khó coi, nhưng Hàn Nhi sinh ra vốn đã mặt dày, cô ta thấy vậy thì càng tỏ ra thân thiết với hai người họ:

- Cũng lâu lắm rồi cháu không trở về Lục gia, bác trai và bác gái vẫn trẻ đẹp như cũ.



Đúng rồi, Tô Hy suýt chút nữa quên mất Hàn Nhi từng là thanh mai trúc mã cùng với Lục Thiên Quân lớn lên.



Đương nhiên cô ta quen thuộc biệt thự Lục gia hơn cô rất nhiều, cũng quen biết bố mẹ chồng cô trước cả cô.





Nghe nói Hàn gia hiện giờ đã chuyển sang thành phố khác, nhưng vẫn giữ quan hệ rất tốt với Lục gia.



Nhìn thấy một cảnh này, Tô Hy bỗng dưng cảm thấy bản thân mình chỉ là một người thừa thãi, là một trò hề trong cái hợp đồng hôn nhân đó.



Cô là người dễ bị tủi thân, trong tình huống này cô quả thực không có đủ can đảm để tiến về phía trước.



Thẩm Tuệ ngước lên nhìn thấy Tô Hy, bà có chút bối rối, lập tức gọi cô trở lại:

- Tiểu Hy, con về rồi à?

Tô Hy bây giờ thật sự không còn chút hy vọng nào nữa, cô chỉ mệt mỏi đáp lại một câu rồi lên tầng:

- Con lên phòng thay quần áo.



Nói rồi cô đi thẳng, không chút do dự hay ngoảnh đầu lại.



Hàn Nhi nhìn thấy Tô Hy như vậy, khoé môi khẽ cong lên cười thầm.



Đã tới lúc mọi chuyện quay trở lại với quỹ đạo vốn có của nó rồi.



Tô Hy mở cửa bước vào phòng, vô tình đâm phải Lục Thiên Quân đang chuẩn bị bước ra ngoài.



Cô không nhìn anh, chỉ lẳng lặng cúi đầu đi lướt qua anh.



Lục Thiên Quân khựng lại, nhìn theo bóng dáng nhỏ của cô.



- Anh yên tâm, em chỉ trở về thu dọn một số đồ đạc của em, chào tạm biết bố mẹ lần cuối em sẽ đi.



Ngày mai, hẹn anh 9h có mặt, chúng ta cùng làm thủ tục ly hôn.



Tô Hy không cần nhìn cũng biết Lục Thiên Quân đang nhìn mình chằm chằm, cô vừa dọn đồ vừa nói, cố gắng ngăn không để cho nước mắt của mình rơi xuống.



Lục Thiên Quân cũng cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân mình lại, khống chế bản thân không được chạy tới ôm lấy cô.



Anh âm thầm nắm chặt tay thành một nắm đấm, nhìn cô đang thu dọn đồ đạc, cuối cùng mới bình thản đáp:

- Được!

Vậy là kết thúc thật rồi....