Tổng giám đốc Lưu khẽ lắc ly rượu, rượu ở dưới đáy ly trào lên: "Thế nào, cô Tống không cho tôi mặt mũi à?"Nhìn bàn tay người đàn ông đưa tới trước mặt, da gan bàn tay[1] nhăn nheo, đầy đốm đồi mồi, Tống Khuynh Thành cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn trong lòng, cầm chai rượu đỏ ở bên cạnh qua, rót vào ly trống nửa ly, sau đó cầm chân cao của ly rượu chạm nhẹ vào ly của tổng giám đốc Lưu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đung đưa nhìn quanh: “Tổng giám đốc Lưu, ly rượu này tôi uống trước.
”[1] gan bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)Dứt lời, môi đỏ dính lên miệng, uống một hơi cạn sạch ly.
Tổng giám đốc Lưu nhìn cô li3m môi, không để cô phải khó xử nữa, thu hồi tay đặt ở eo nhỏ của Tống Khuynh Thành, đặt ý nghĩ vào trên bàn tiệc.
Cát Văn Quyên thấy vậy, nháy mắt với Tống Khuynh Thành.
Tống Khuynh Thành không để ý, tự rót cho mình ly rượu đỏ, sau khi uống xong liền đứng lên, cười nhạt nói: "Tửu lượng tôi yếu, muốn đi toilet.
"Trên hành lang, Tống Khuynh Thành và Cố Thanh Vi lại lần nữa không hẹn mà gặp.
Cố Thanh Vi thuận tay lấy ly rượu, đang cười nói với hai cô gái nhỏ mặc lễ phục, thì thoáng nhìn thấy Tống Khuynh Thành đi tới, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đến khi Tống Khuynh Thành đã đi xa, cô ta căm giận mắng một câu: "Đúng là kỹ nữ tâm cơ không biết xấu hổ!""Cậu quen cô ta?" Cô bạn họ Lý nhìn bóng lưng Tống Khuynh Thành.
Cố Thanh Vi nhấp một hớp rượu vang: "Cô ta có hóa thành tro mình cũng nhận ra, anh của mình biến thành bộ dạng quái quỷ kia, chính là do cô ta ban tặng!"Cô Trương bừng tỉnh: "Chính là cô ta, không phải cô ta đã cầm tiền của nhà cậu rồi sao, như thế nào lại còn dám xuất hiện ở đây?""Tôi thấy hình như ở bên trong cô ta đang bồi một ông già.
" Cô Lý nói.
Cố Thanh Vi cười lạnh: "Chỉ cần cho cô ta tiền, có quỳ kêu bố cũng làm được.
"Hai người bạn nghe xong câu này, đều che miệng cười khẽ!.
Nói đi toilet, chẳng qua chỉ là cớ.
Tống Khuynh Thành dựa vào thành ban công, ngắm cảnh đêm sáng lấp lánh ở xa xa, gió thổi bớt mùi rượu trên người cô, điện thoại di động cầm ở trong tay chợt rung lên, là Thẩm Triệt gửi tin nhắn.
"Đang gọi điện thoại với bạn à?" Tổng giám đốc Lưu ám muội nói bên tai cô.
Tống Khuynh Thành xoay người, muốn tránh nhưng không kịp.
Tổng giám đốc Lưu đứng gần với người Tống Khuynh Thành, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, ông ta cụp mắt, lưu luyến nhìn xương quai xanh xinh đẹp trắng nõn của cô gái: "Vội cái gì, sợ tôi ăn cô?"Tống Khuynh Thành nghiêng đầu thoát khỏi miệng đầy mùi rượu của ông ta, khóe môi cong lên: "Có vẻ đêm nay tổng giám đốc Lưu uống không ít rồi""Không phải say rượu mà trong lòng tôi say.
" Tổng giám đốc Lưu lại bước nửa bước định thân mật với cô, trên mặt ông ta toát ra vẻ mê luyến: "Mỹ nhân như cô Tống đã rất lâu rồi tôi không thấy, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi liền biết tôi phải đầu tư vào đồ vật vượt xa giá trị này rồi.
""Tổng giám đốc Lưu?" Giọng nói khác từ phía sau truyền đến.
Bị cắt ngang chuyện tốt, tổng giám đốc Lưu cau mày quay đầu lại, thấy rõ người tới là ai, lập tức thay đổi sắc mặt: "Đây không phải là tổng giám đốc Hậu sao?""Chú em, tìm được chú rồi!" Tổng giám đốc Hậu bước nhanh tới, kéo tổng giám đốc Lưu đi về phía sảnh tiệc: "Vừa nãy tổng giám đốc Úc của Hằng Viễn khen thang máy tòa nhà văn phòng của tôi tốt, còn hỏi tôi công ty của ai làm, tôi nghĩ chắc chuyện làm ăn này vô túi chú rồi, nên lập tức ra tìm chú đây.
"Có không ít tòa nhà trên danh nghĩa Hằng Viễn, nếu như ký hợp tác làm thang máy tòa nhà, nhất định sẽ kiếm được một món hời.
Nghĩ tới đây, Tổng giám đốc Lưu bỗng cảm thấy phấn chấn: "Vậy nhanh đi!"So với chuyện làm ăn, dù mỹ nhân có đẹp đến đâu cũng đều đứng sang một bên.
Nhìn thấy hai người rời đi, Tống Khuynh Thành quay người lại, cảm thấy không còn hứng thú toàn cảnh đêm thành phố nữa, nhưng không muốn trở về sảnh tiệc, đành đi dạo khu nghỉ ngơi.
Trong khách sạn đang mở máy lạnh, cô lại mặc lễ phục hở ngực lộ lưng, vừa ngồi xuống rất nhanh đã cảm nhận được cái lạnh, cô giơ lên hai tay ôm lấy cánh tay khẽ xoa, tiêu trừ những vết nổi da gà.
Không bao lâu, giống như có dấu hiệu cảm mạo.
Tống Khuynh Thành cảm thấy mũi khó chịu, định lấy khăn giấy từ trong túi xách, vừa mới cúi đầu, trên mu bàn tay đã có giọt máu đỏ hồng.
Ý thức được chuyện không ổn, cô lập tức ngẩng đầu, đồng thời dùng tay phải bịt lại miệng mũi.
Túi khăn giấy còn chưa mở, dùng một tay xé miệng thì có chút phiền phức, giờ phút này cô giống như người bị bệnh nặng, tùy tiện động đậy một chút thôi máu cũng sẽ không ngừng chảy ra.
Lúc cô bó tay hết cách, thì sau gáy có một sức mạnh vững vàng nâng đỡ.
.