Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 219: 219: Bắt Yêu Nữ Trần Tử Huyên Kia Về Đây




Đây là câu lạc bộ tư nhân quyền anh tập thể hình, chiếm diện tích hơn năm nghìn mét vuông, phía tây còn có sân bắn, dù muốn học kỹ thuật cưỡi ngựa cũng có thể tới đây báo danh rồi đi tới trang trại ngựa cùng ở dưới trướng công ty.



Chỉ có hơn một nghìn hội viên nặc danh, nhưng công nhân ở đây thì có hơn nghìn người, mỗi người một phục vụ với độ riêng tư và tính chuyên nghiệp cực kỳ cao.



Dưới trướng Nguyễn thị có nhiều sản nghiệp như vậy, nhưng Trần Tử Huyên thích nhất là câu lạc bộ này, cô luôn kêu gào muốn tới đây mở mang tầm mắt, nhưng tiếc rằng sau khi mang thai đã bị cấm túc, vậy mà hôm nay câu lạc bộ giải trí rộng lớn vô cùng tinh xảo này lại treo bảng đóng cửa nghỉ ngơi ở cửa.



“Chi Vũ, tôi đã tra ra số điện thoại mà cậu bảo tôi đi tra rồi...”

Tay phải Bùi Hạo Nhiên cầm bút cảm ứng laptop, lúc tay trái mở cửa đi vào thì tầm mắt rất tối tăm, đại sảnh chỉ mở một dãy đèn, phóng tầm mắt nhìn mấy hàng ghế trống trải, cảm giác thật lạnh lẽo.



Trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi, không ngờ anh lại đuổi toàn bộ nhân viên phục vụ ra ngoài.



Đi vào câu lạc bộ tầm một trăm mét, ánh đèn đã dần sáng lên, vừa bước vào khu quyền anh, anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng gào khóc thảm thương.



Khóe miệng Bùi Hạo Nhiên cong lên hơi buồn cười, rồi lại bất đắc dĩ.



“Chi Vũ à, Hạo Nhiên tới rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước đi...”



Hai tay Lê Hướng Bắc mang găng tay đấm bốc, nhưng không thể nào đỡ nổi thế tấn công mãnh liệt của người trước mặt, lần nào luyện quyền anh cùng Nguyễn Chi Vũ, anh ta cũng đơn phương bị đánh.



Mạng nhỏ là quan trọng nhất, vừa nhìn thấy người tới, cậu Lê đã thở hổn hển gào lên.



Người đàn ông trước mặt như chìm trong thế giới phẫn nộ của mình, không để tâm đến anh ta, tay phải vung quyền, quyền cước ập tới, Lê Hướng Bắc sợ đến mức trợn tròn mắt, thuật đấm bốc thái quyền của Nguyễn Chi Vũ rất nhanh và mạnh, lực sát thương cực lớn, anh ta suýt cho rằng mình sắp bi tráng nằm viện rồi.



“Số điện thoại mà cậu gọi lại hôm qua là của Đường Duật.”



Nắm đấm của Nguyễn Chi Vũ giáng xuống, Bùi Hạo Nhiên đứng khoanh tay trước ngực ở dưới sàn boxing, nhìn người anh em Lục xúi quẩy ở trên sàn, rồi hờ hững nói một câu.



Nắm đấm này dịch ra, Lê Hướng Bắc rất không có cốt khí ngồi bệch ở trong góc trên sàn boxing, anh ta mồ hôi nhễ nhại, tức đến mức thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng: “Trần Tử Huyên chết tiệt...”

Hôm qua Đường Duật dẫn người đi, anh ta đã sớm biết Nguyễn Chi Vũ không thể nào bình tĩnh, chẳng hề bị lay động như vậy.



Tại sao người gặp xui xẻo lại là anh ta?

Lê Hướng Bắc chỉ dám oán hận trong lòng, anh ta đã kết thù mới với cô gái chết tiệt Trần Tử Huyên kia.




“Có lẽ là Trần Tử Huyên mượn điện thoại của anh ta để gọi cho cậu.”

Bùi Hạo Nhiên thấy dáng vẻ chật vật của Lê Hướng Bắc thì trong lòng vô cùng đồng tình với anh ta, anh ta duy trì giọng điệu bình tĩnh nói tiếp: “Tôi còn tra ra Đường Duật đang sở hữu sáu căn nhà dưới danh nghĩa ở thành phố A, chúng ta có cần đi theo dõi...”



Người đàn ông trên sàn boxing không nói tiếng nào, mà chỉ lắng nghe Bùi Hạo Nhiên nói, rồi hơi mất kiên nhẫn tháo găng tay đấm bốc ra, ném xuống chính giữa sàn boxing, sau đó dáng người cao lớn sải bước đi xuống sàn.



Lê Hướng Bắc ở bên cạnh thấy Nguyễn Chi Vũ đi xuống sàn boxing thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, coi như hôm nay giữ được mạng nhỏ rồi.



Bùi Hạo Nhiên liếc nhìn anh ta, rồi không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.



“Cậu hãy bắt yêu nữ kia về đây!” Lê Hướng Bắc vung hai nắm đấm, lặng lẽ làm khẩu hình hung ác.



Nhưng Bùi Hạo Nhiên chỉ nhún vai với anh ta, bọn họ đều hiểu rõ, chắc chắn Nguyễn Chi Vũ biết cô đang ở đâu, bây giờ bắt hay không bắt chỉ cần một câu nói của anh mà thôi.



Bây giờ tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ đang rất tồi tệ, nhưng như vậy là điều rất bình thường, tận mắt chứng kiến người phụ nữ của mình tự nguyện rời đi cùng người khác, với người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như anh, nếu đi cướp người ngay lập tức thì chắc chắn Trần Tử Huyên sẽ rất thảm.



Tên đầu sỏ đã chạy rồi, để mấy anh em bị liên lụy, rõ ràng là đang giận cá chém thớt.



Nhưng nếu tâm trạng Nguyễn Chi Vũ không vui thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.





Bùi Hạo Nhiên bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nên ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm qua lúc cậu gọi lại cho Trần Tử Huyên, không phải cô ấy không muốn nghe, mà là bị Cố Như Yên ngăn cản.”

Bùi Hạo Nhiên thông minh hơn Lê Hướng Bắc nhiều, anh ta rất am hiểu chuyện quan sát sắc mặt, biết nói điều gì có thể khiến người khác thoải mái, chí ít là bây giờ không được đổ thêm dầu vào lửa.



Đùa gì thế, Nguyễn Chi Vũ không phải là người bình thường, hôm tốt nghiệp đại học anh ta bị Nguyễn Chi Vũ túm lên sàn boxing để cọ sát, quả nhiên phải nằm viện suốt một tháng trời, hồi ức đó tương đối thê thảm.



Quả nhiên Nguyễn Chi Vũ vừa nghe anh ta nói thế đã ngừng bước, rồi quay đầu nhìn Bùi Hạo Nhiên, ném lại một câu ngắn gọn: “Cậu để máy tính lên bàn đi.”

Dứt lời, hình như sắc mặt lạnh lùng của anh đã hơi dịu lại, rồi đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa.



Lê Hướng Bắc đã không còn để tâm đến chuyện mình có mồ hôi nhễ nhại khắp người hay không, anh ta chẳng muốn đi vào phòng tắm để tắm rửa, mà đứng dậy khỏi sàn boxing, chân hơi mềm nhũn, run rẩy bước xuống sàn, rồi tìm một chiếc ghế dài để ngồi xuống, sau đó cầm một chai nước khoáng lên uống từng ngụm lớn.




Anh ta liếc thấy bên kia đã không còn bóng dáng của Nguyễn Chi Vũ nữa thì to gan rất bất mãn mắng: “Mẹ kiếp, sớm muộn gì ông đây cũng bị Trần Tử Huyên hại chết.” Anh ta vừa uống nước nhưng vẫn không quên mối thù.



Bùi Hạo Nhiên ngồi đối diện anh ta, mở laptop cảm ứng ra, vừa gõ bàn phím điều tra số liệu, vừa mỉm cười quở trách anh ta: “Lê Hướng Bắc, cậu đừng lo lắng nữa, chẳng phải mẹ cậu đã đi xem bát tự cho cậu rồi à, bảo cậu có thể chất tiểu cường không thể đánh chết, có thể sống tới chín mươi chín tuổi.”

“Bùi Hạo Nhiên! Bây giờ đã là lúc nào mà cậu còn nói lời vô vị đó, ông đây sắp toi rồi này.” Lê Hướng Bắc đen mặt, nghi ngờ bản thân đã tìm một đám bạn xấu không có lương tâm.



“Cậu chịu mấy quyền thay chị dâu là vinh quang của cậu.” Bùi Hạo Nhiên có vẻ ngoài nho nhã, nhưng chỉ có người thân quen mới biết trong lòng người này cực kỳ đen tối.



“Chị dâu gì chứ, Trần Tử Huyên đó suốt ngày chỉ biết gây họa cho tôi...” Lê Hướng Bắc càng mặt mày u ám, tức đến mức đầu sắp bốc khói: “Còn nữa dì út kia của cô ta, cậu nói thử xem có phải đầu óc Cố Như Yên bị di chứng sau cuộc phẫu thuật hay không, bà ta bị động kinh à, vừa tới nhà họ Nguyễn đã ầm ĩ, còn tát Trần Tử Huyên nữa.”


Nói đến đây, Lê Hướng Bắc vẫn hơi không dám tin.





Nếu Trần Tử Huyên làm chuyện tàn nhẫn nào đó rồi bị đánh, chắc chắn anh ta sẽ là người đầu tiên nhảy ra cười trên nỗi đau của người khác, nhưng Cố Như Yên là hoàn toàn vô duyên vô cớ, có lẽ Trần Tử Huyên sẽ không giận, nhưng bọn họ nhất là Nguyễn Chi Vũ đều tức muốn chết.



Bình thường Nguyễn Chi Vũ đều bị chọc tức đến mức tím mặt nhưng không nỡ mắng cô, vậy mà cô lại bị một người ngoài đánh.



“Nếu Chi Vũ dạy bảo cô ta mấy câu, Trần Tử Huyên kia còn dám chiến tranh lạnh phớt lờ Chi Vũ ba ngày, suốt ngày làm mưa làm gió hãm hại người khác, không ngờ bây giờ lại bị người khác tát một cái còn ăn cây táo rào cây sung tự nguyện đi theo người ta, vừa gặp dì út của cô ta đã mất hết chí khí.



Tôi chưa từng thấy cô ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy trước mặt chúng ta, thật không thể hiểu nổi.



Hình như Cố Như Yên đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với nhà họ Nguyễn thì phải?”

“Liệu Cố Như Yên có thù hận gì với nhà họ Nguyễn không...”

Bùi Hạo Nhiên cũng không nghĩ ra, ánh mắt rơi vào màn hình laptop, toàn bộ đều là tài liệu mới mà Nguyễn Chi Vũ bảo anh đi điều tra, nhưng hồ sơ liên quan đến Cố Như Yên thì cực kỳ ngắn gọn, là một thiên kim khốn đốn bình thường, hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Nguyễn.



“Nhưng hôm đó thái độ của Cố Như Yên quyết liệt như vậy, rõ ràng là muốn bảo Trần Tử Huyên cắt đứt quan hệ với Chi Vũ.”

Lê Hướng Bắc vừa dứt lời, cửa chính câu lạc bộ yên tĩnh này bỗng phát ra tiếng động, rồi một bóng dáng cao lớn đi vào.



Câu lạc bộ đã treo bảng nghỉ ngơi rồi, còn ai vào nữa thế?

Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên cảnh giác quay đầu lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên: “Cậu tới đây làm gì?”

“Tôi tới tìm Nguyễn Chi Vũ.”.