Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 115: 115: Đóng Giả Y Tá Sao Cô Là Ai




"Tình hình hiện tại của nó thế nào rồi?" Bên ngoài rõ ràng là giữa trưa nắng gắt, nhưng trong phòng bệnh lại là một bầu không khí lạnh lẽo, tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến tinh thần người ta không khỏi bất an, trong ngực tràn đầy lo lắng.



Một ông lão chống gậy, đôi mắt mờ đục nhìn về phía phòng bệnh kia, giọng nói già nua khàn khàn, trầm thấp hỏi một câu.



Trưởng khoa đi bên cạnh mang theo vẻ mặt cẩn trọng, cẩn thận trả lời: "Nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống..."

"Tôi hỏi về áp lực nội sọ của nó!"

Ông cụ Nguyễn chợt trầm mặt xuống, cắn răng nhắc tới từ chuyên ngành này.



Áp lực nội sọ cấp tính quá cao có thể dẫn đến xuất huyết não, khiến người bệnh hôn mê, giãn đồng tử, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.



Mà biểu hiện lâm sàng thông thường đa phần là đau đầu dữ dội, rối loạn nhịp hô hấp...!đau nửa đầu.



Bọn họ đã sớm biết, chỉ là không ngờ tới.



...!Tên nhóc xấu xa này lại giấu giếm tất cả bọn họ.



Ông cụ thu hồi ánh mắt, tay phải cầm gậy có hơi run rẩy, khó khăn hỏi một câu nữa: "Tỷ lệ thành công của ca mổ là bao nhiêu?"

"Cha, cha đang nói về ca mổ nào vậy?" Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Giang Hoa Nhân mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía ông cụ và trưởng khoa.



"Chi Vũ không phải đã giải phẫu xong rồi sao, có phải đã xảy ra chuyện gì..."

Trưởng khoa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại bị ông cụ Nguyễn dùng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng liếc nhìn, ông ta nhất thời ngượng ngập, không dám nói bậy bạ.



Chuyện này, quả thực không thể nói bừa bãi.





“Cha, rốt cuộc là sao vậy, lúc trước bác sĩ trực nói Chi Vũ sẽ khỏi bệnh, chỉ là hôn mê tạm thời mà thôi...” Giang Hoa Nhân nhận thấy sự khác thường, vẻ mặt trở nên lo lắng.



"Đi ra ngoài."

Ông cụ nhíu chặt mày, không nhìn bà ta, lạnh lùng nói một câu.



Vẻ mặt của Giang Hoa Nhân có chút không tình nguyện, mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ lúc này vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường bệnh.



Thấp giọng nói: "Cha, con biết trước đây con đã làm một ít chuyện sai lầm, nhưng bất kể chuyện gì xảy ra thì con cũng là mẹ của Chi Vũ..."

"Tôi nói, đi ra ngoài!" Ông cũ có vẻ mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn bà ta.





Giang Hoa Nhân mím chặt môi, sắc mặt khó coi, bước chân do dự một hồi.



Con trai là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta, cho nên Nguyễn Chi Vũ không thể xảy ra điều bất trắc nào được.



Nhưng có vẻ bà ta rất kiêng dè ông cụ Nguyễn, cuối cùng đành phải cúi đầu xuống rời đi.



Ánh đèn huỳnh quang trên đầu chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của ông cụ Nguyễn, tràn ngập sự mệt mỏi và phiền muộn, ông nói: "Chuyện này không được nói với người thứ hai nào cả." Một lời cảnh báo nghiêm khắc được đưa ra cho trưởng khoa.



"Đã biết ạ." Vẻ mặt trưởng khoa vô cùng nghiêm trọng, gật đầu đáp.



Ông cụ Nguyễn cũng không nán lại giường bệnh lâu, cầm lấy quải trượng, nặng nề bước chân ra ngoài.



Choang!

"Cô cẩn thận một chút."

Một lọ thuốc tiêm vô tình rơi xuống đất.





Ngay trước phòng bệnh, một y tá vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lọ dung dịch tiêm vừa rơi trên sàn, mà nhóm người viện trưởng vừa vặn từ cửa phòng đi ra, vẻ mặt không vui nhìn về phía y tá này, nhắc nhở một tiếng.



Cô y tá này có vẻ là người mới, hành động có chút rụt rè, đưa lưng về phía bọn họ.



Cô cũng không lên tiếng nói gì cả, chỉ nhanh chóng nhặt lọ thuốc lên, sau đó dọn dẹp xe đẩy, duy trì thái độ cung kính cúi người xuống.



"Đẩy đồ vào trong đi, từ nay giao cho y tá trưởng phụ trách bên này." Trưởng khoa phân phó, ông ta rất sợ bệnh nhân bên trong này sẽ xảy ra chuyện gì đó không may.



Cô y tá trẻ dường như không dám nhìn thẳng vào mắt viện trưởng, chỉ gật đầu một cách vô cùng khiêm tốn.



Ông cụ Nguyễn ở trước mắt đang phiền lòng, không có tâm trạng để ý đến cô y tá trẻ tuổi này mà chỉ thúc giục viện trưởng một tiếng: "Nhanh chóng đưa ra phương án càng sớm càng tốt..."

"Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..."

"Đủ rồi, đi làm việc của ông đi!"

Ông cụ Nguyễn cáu kỉnh quát lên, ông đã không còn tâm trạng nghe những lời nịnh nọt này nữa.



Động tác đẩy xe đẩy nhỏ của cô y tá về phía cửa phòng bệnh hơi dừng lại, khóe mắt liếc ông cụ Nguyễn và trưởng khoa từng bước rời đi, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, trong lòng càng thêm bất an.



"...!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Tử Huyên không hiểu, hành động của ông nội anh vô cùng kỳ lạ.



Cô mặc đồng phục y tá của bệnh viện này, đẩy xe đẩy nhỏ, nhìn cửa phòng trước mặt, hít sâu một hơi rồi chậm rãi đi vào.



Anh ấy đang ở nơi này.





Không biết có phải là ảo giác của Trần Tử Huyên hay không, nhưng cô cảm thấy mùi thuốc khử trùng ở phòng bệnh này đặc biệt nặng, giống như một phòng bệnh vô khuẩn vậy, bầu không khí u ám kiềm chế.



Tiếng tíc tíc của máy móc trong phòng vang lên, dữ liệu hiển thị liên tục nhấp nháy, cô từng bước đi về phía giường bệnh, đã mấy ngày rồi cô không được nhìn thấy anh.



Trước đó rõ ràng anh vẫn còn rất khỏe mạnh, anh rõ ràng có thể dễ dàng ôm lấy cô...!

Cảm giác áy náy trong cô càng lúc càng thêm nặng nề, khi tầm mắt chạm vào khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc ấy, cô chợt sửng sốt.



Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ yếu ớt xanh xao, anh lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt, trên cơ thể được nối bằng nhiều sợi dây nhỏ dày đặc để theo dõi tình trạng bệnh của anh.



"Nguyễn Chi Vũ..." Cô đứng ở đầu giường, cúi đầu, trong mắt tràn đầy nỗi buồn.



"Nguyễn Chí Vũ, anh phải nhanh chóng tỉnh lại..."

Cô không dám lại gần anh, ngoài cửa còn có vệ sĩ canh chừng.




Cô len lén đưa tay ra, không nhịn được chạm vào lòng bàn tay to lạnh lẽo của anh, nắm thật chặt, nói: “Nguyễn Chi Vũ, em là Trần Tử Huyên..."

Nguyễn Chí Vũ, em rất lo lắng cho anh...!

Nhìn gương mặt lạnh lùng này của anh, một người đàn ông mạnh mẽ như Nguyễn Chí Vũ giờ phút này lại yếu ớt như vậy, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên, cắn chặt môi, rất muốn gọi to tên anh.



“Nguyễn Chi Vũ, anh phải mau tỉnh lại nhé, em rất nhớ anh...” Lời nói nơi đầu môi, khóe mắt có chút dịu dàng.



Rầm!

"Chi Vũ!"

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hô to, chuyện này khiến Trần Tử Huyên giật cả mình, không biết vì cảm xúc gì mà cô lập tức thu tay về.



"Cô là y tá tới thay thuốc tiêm sao?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái kia đã bước nhanh đến bên cạnh cô, vẻ mặt có hơi trầm ngâm, nói: "Cô đi ra ngoài trước đi, bây giờ anh ấy còn chưa truyền hết chai này, lát nữa tôi sẽ gọi cô sau."

Trần Tử Huyên không biết phải trả lời như thế nào, cô không muốn rời đi sớm như vậy.



"Chi Vũ, anh đã ngủ mấy ngày rồi đấy, tập đoàn đang chờ anh, phải nhanh chóng tỉnh lại thôi.





Em cùng với đám người Hướng Bắc sắp không gánh nổi được nữa rồi."

Đối phương tự ý đi tới bên kia giường bệnh, cô ta cầm một ít bông gòn lên, động tác quen thuộc dịu dàng làm ẩm đôi môi khô khốc của Nguyễn Chi Vũ, giọng điệu nói chuyện tự nhiên, giống như tình cảm giữa hai người bọn họ vô cùng bền chặt vậy.



"Chi Vũ, bọn em đều cần anh đấy, anh không thể lười biếng nữa." Cô ta tiếp tục nói, giọng điệu mang theo ý cười, phảng phất như đang nói chuyện phiếm với người đàn ông nằm trên giường bệnh vậy.



Lời của cô ta khiến Trần Tử Huyên không khỏi giương mắt lên quan sát.



Cô ta là ai?

Người phụ nữ này có nước da trắng nõn, cả người mặc một bộ vest sang trọng màu đen chỉnh tề, tóc búi lại, gương mặt mang theo nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.



Trên người cũng không có thêm món trang sức dư thừa nào cả, tinh thần cô ta trông rất sáng láng, vừa già dặn vừa có năng lực.



"Cô không phải là y tá ở đây?"

Cô ta quả nhiên rất thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra tướng mạo của Trần Tử Huyên trông khác hẳn với hình ảnh trong tấm thẻ nhỏ trên bộ đồng phục y tá của cô.



"Cô là ai?"

Lúc này, đối phương lập tức cảnh giác, vội vàng đứng thẳng người, che chắn trước giường bệnh.



"Tôi, tôi là..." Trần Tử Huyên nhìn cô ta, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào.



"Vệ sĩ vào đây!"

Đối phương lo lắng hét về phía cửa: "Tôi không biết cô là ai, nhưng tốt nhất cô nên lập tức rời khỏi đây ngay!" Ngôn từ của cô ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén dò xét Trần Tử Huyên.



"Người phụ nữ này đã mạo danh một y tá, trà trộn vào đây, dẫn cô ta đi, điều tra xem lai lịch của cô ta..."

Trần Tử Huyên nhìn ánh mắt bài xích của bọn họ, cô không khỏi khẩn trương lên, mở miệng muốn giải thích một chút: "Tôi là..."

"...!Cô ấy, cô ấy là vợ tôi."1.