Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 109: 109: Nguyễn Chi Vũ Anh Tỉnh Lại Đi!




"Ngồi yên nào." Nguyễn Chi Vũ nhét cô vào trong xe taxi, còn cố ý thắt dây an toàn cho cô.



Đây không phải là xe của nhà họ Nguyễn, anh khá không yên tâm với những người ngoài này.



Tài xế ngồi ở ghế lái cảm thấy vô cùng áp lực, tuy rằng không quen biết hai vị khách này, nhưng chỉ cần người đàn ông đó liếc mắt nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng kia như muốn nói ông ta lái xe đàng hoàng một chút, không được phép phạm sai lầm.



"Chân sao vậy?"

Xe chậm rãi khởi động, Nguyễn Chi Vũ ngồi ở bên cạnh cô, hơi nhíu mày nhìn hai chân cô.



Có lẽ là bởi vì Trần Tử Huyên vừa rồi mới đùa bỡn lưu manh, cô trực tiếp ngồi trên đường làm Nguyễn Chi Vũ giật cả mình.



Tưởng rằng cô đang mang thai nên đột ngột bị chuột rút ở chân, ngay cả tài xế của nhà họ Nguyễn cũng không đợi mà ngồi thẳng lên taxi trở về.



Trần Tử Huyên bị anh nhìn có chút ngượng ngùng.



Cô chột dạ cúi đầu xuống, đang suy nghĩ làm thế nào để đổi đề tài thì điện thoại di động của cô bất chợt đổ chuông.



Cô lấy lại tinh thần, lập tức nghe máy.



"Bảo bối, đã gặp Nguyễn Chi Vũ chưa?" Là cuộc điện thoại của ông cụ Nguyễn gọi tới.



Trần Tử Huyên có hơi cảm thấy kỳ lạ, thành thật trả lời: "Vâng ạ, chúng cháu đang cùng nhau trở về."

Ông cụ ở đầu dây bên kia nghe thấy lời cô nói, cũng không hỏi thêm câu nào nữa chỉ mở miệng giáo huấn một câu: “Sau này nếu cháu gặp chuyện phiền phức gì cứ nói thẳng với nó, nó là chồng của con mà..."



"Ông nội, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Trần Tử Huyên có hơi không hiểu.



"Nó không nói với con sao? Tên nhóc kia vừa nghe cháu nói muốn mượn tiền, lập tức vội vã gọi điện thoại cho cháu, sau đó lái xe ra ngoài tìm cháu..."

Gò má của Trần Tử Huyên hơi đỏ lên, cô hỏi lại: "Anh ấy không phải tình cờ đi ngang qua sao ạ?"

"Nó cố ý đến tìm cháu đấy."

Ông cụ Nguyễn nặng nề ném xuống một câu, cảm thấy rằng hai đứa này thật sự...!Hừ, dù sao cũng đã là vợ chồng rồi mà, đúng là biết dày vò nhau.



Điện thoại bị ông cụ cúp ngang, Trần Tử Huyên ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, tâm tư có chút rối rắm.



Mà người đàn ông bên cạnh cô có thể mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của bọn họ, anh hơi mím môi lại, ánh mắt nhìn về phía cô, có mấy lời muốn nói lại thôi.



"Chân sao rồi?" Anh lặp lại câu hỏi vừa rồi với một giọng điệu phức tạp.



Trần Tử Huyên cúi đầu, có hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của anh, đôi chân dài quơ quơ, đáp: "Tôi không sao."

Nguyễn Chi Vũ nhìn động tác lắc chân trẻ con của cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười khẽ.



Thật ra thai nghén của Trần Tử Huyên tốt hơn anh dự tính, trước mắt cô không có ốm nghén, thỉnh thoảng cũng có kén ăn, nhưng không giống như một số thai phụ cái gì mà uất ức, cáu kỉnh.



Cô cũng sẽ không nũng nịu, cho nên cô xem như vẫn tương đối ngoan.



.



"Tháng sau, tôi sẽ giao công việc của mình cho bọn Tiêu Kiệt, sau này sẽ có thời gian ở nhà với em." Anh đột ngột chuyển đề tài, giọng nói đều đều vang lên.





Trần Tử Huyên sau khi nghe xong lời này của anh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.



Giống như được cưng chiều mà lo sợ vậy, cô lắp bắp nói: "Tôi, tôi ở nhà rất tốt, ông nội và những người khác đều đối xử tốt với tôi, không cần phiền vậy đâu..."

Anh nhìn vẻ căng thẳng trên mặt cô, hơi cau mày lại, có vài lời muốn nói.



Nhưng đột nhiên, con ngươi Nguyễn Chi Vũ hơi co rút lại, giọng nói gấp gáp thúc giục tài xế: "Rẽ phải!"

Nguyễn Chi Vũ vừa dứt lời, tài xế lái xe nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ giật mình.



Một chiếc Bentley màu trắng ở phía sau họ giống như bị điên rồi vậy, phóng đi với tốc độ cực nhanh, vượt quá giới hạn cho phép lao về phía bọn họ...!

Người lái xe có vẻ hoảng hồn, ông ta muốn thắng xe lại cố gắng tránh đi, tay run rẩy đánh lái...!

Chiếc xe đột ngột cua gấp khiến Trần Tử Huyên ở trong xe trời đất quay cuồng, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.



Tuy nhiên vẫn không tránh được chiếc Bentley màu trắng kia, Trần Tử Huyên mở to mắt nhìn gương chiếu hậu phản chiếu ánh sáng mạnh, chiếc xe kia thoáng qua một gương mặt quen thuộc, là Triệu Dịch Kiệt...!

Anh ta say khướt, khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, nắm lấy tay lái, phóng hết tốc độ, hét lên: "Nguyễn Chi Vũ, mày đi chết đi..."

Đầu óc cô sợ hãi đến trống rỗng, kinh hãi nhìn cái chết ập đến trong nháy mắt, choáng váng đến mức không biết phải làm sao cho phải.



"Lấy hai tay ôm đầu."

Cô nghe không rõ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Nguyễn Chi Vũ, anh lấy tốc độ cực nhanh lao tới trước người cô, ôm chặt lấy cô...!

Ầm.



Một loạt âm thanh ầm ĩ chói tai vang lên, chiếc xe kia đâm mạnh vào xe bọn họ, đẩy đến rìa vách núi.



Chiếc xe theo quán tính trượt xuống sườn núi, mọi thứ đều hỗn loạn.





Cuối cùng chiếc xe cũng ngừng lại, lớp vỏ bọc ngoài bằng kim loại của xe bị biến dạng, bánh xe chổng ngược lên trời.



Dưới con đường núi tối tăm, từ đống sắt vụn này tỏa ra một mùi máu tanh nồng...!

"...!Có bị thương không?"

Một lúc lâu sau, trong không gian nhỏ bé ngột ngạt này, một giọng nói khàn khàn truyền đến.



Chiếc xe bị biến dạng nặng, đầu óc Trần Tử Huyên rất choáng váng, nhưng không bị thương nặng, bởi vì anh đã vọt tới trước mặt cô, gần như gánh toàn bộ lực tác động cho cô.



Nơi này là sườn núi dưới đường cao tốc, không gian rất tối, cô không nhìn thấy rõ mặt của Nguyễn Chi Vũ, nhưng cô có thể nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh.



"Em, em không sao.



"


Trong lòng cô tràn đầy hoảng sợ và lo lắng, nhưng anh ở ngay trước mặt cô, ý thức của cô có chút mờ mịt mơ hồ, đáy lòng không ngừng tự nhủ mình phải bình tĩnh, không có việc gì cả.



Cô yếu ớt đáp lại một tiếng.



Tài xế trước mặt cô không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy được.



Bốn phía im lặng tĩnh mịch, còn có cả mùi máu tanh nồng nặc rất khó chịu, cô không khỏi run lên, giãy dụa muốn chui ra khỏi xe, muốn lớn tiếng hét lên nhưng nước mắt lại rơi từ khóe mắt xuống.



Giờ khắc này cô rất luống cuống, rối loạn, cô thực sự không biết phải làm sao cả.



"Đừng sợ, rất nhanh sẽ có người tới..." Giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh truyền đến bên tai.



Anh khó khăn đưa tay ra, như thể muốn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để chạm vào những giọt nước mắt đang trượt dài trên gò má cô, giống như để an ủi, động viên cô.





Cô sợ hãi giơ tay ôm lấy anh, nhưng đột nhiên, Trần Tử Huyên cảm giác được có chất lỏng mang theo vị mặn dính vào khóe môi của mình, cô biết đó không phải là nước mắt của mình, mà là máu...!

Máu chảy từ trán của anh xuống mặt cô...!

Sắc mặt của cô tái nhợt, động tác trên tay trở nên cứng đờ, gấp gáp nắm lấy bàn tay anh.



Đôi tay ấy lạnh như băng vậy.



"Nguyễn Chi Vũ..."

"Nguyễn Chi Vũ, anh sao vậy..."

Những giọt lệ nơi khóe mắt cô càng tuôn ra nhiều hơn, sự sợ hãi cùng hoảng loạn khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập.



Anh vẫn luôn mạnh mẽ như thế, anh cho đến bây giờ chưa có bất trắc gì cả...!

Nhưng lúc này, anh ở gần cô như vậy, cô mới nhận ra làn da của Nguyễn Chi Vũ lạnh ngắt, cơ thể gần như không có nhiệt độ...!

"Nguyễn Chi Vũ, Nguyễn Chi Vũ, anh tỉnh lại đi, anh đừng làm tôi sợ, anh trả lời tôi đi có được không..."

"Nguyễn Chi Vũ..."

Cô liên tục không ngừng gọi tên anh, nhỏ giọng van xin, đè nén nỗi sợ hãi, nhưng anh lại không thể đáp lại cô.



"Đừng..."

"Cứu mạng, cứu mạng..."

Cô hét khản cả cổ, cố gắng bò ra ngoài tìm người cứu viện nhưng cô không còn sức lực, cô không thể thoát ra được.



Cứu mạng, ai đó hãy cứu anh...!

Cứu mạng...!

Không biết đã qua bao lâu, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở của sự ngột ngạt chết chóc, cô bất lực khép mắt lại, mọi thứ dường như chìm vào tĩnh lặng...!

Có tiếng bước chân gấp gáp vang lên...!

Não cô bị chấn động, choáng váng, ý thức không rõ ràng, nhưng cô chắc chắn rằng có tiếng bước chân chạy về phía bên này...!

"Bảo bối...".