Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 104: 104: Đồ Gái Điếm Thối Tha Đêm Nay Làm Chết Cô




"Thiếu phu nhân vừa hỏi cậu...!hình như là muốn mượn tiền..." Hôm nay tập đoàn có một cuộc hội nghị tổng kết theo quý.



Vốn dĩ tối nay cần cùng các giám đốc cấp cao khác tham gia tiệc rượu, nhưng Nguyễn Chi Vũ không đến khách sạn mà về thẳng nhà họ Nguyễn.



Mượn tiền sao?

Nguyễn Chi Vũ nghe bác Phương nói vậy, hơi nhíu mày.



Trần Tử Huyên tìm anh để mượn tiền?

"Thiếu phu nhân nói có việc gấp, nửa tiếng trước đã bảo tài xế đưa cô ấy đi..." Bác Phương nói đúng sự thật cho anh biết.



Nguyễn Chi Vũ trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số di động của cô, nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt của anh đã có chút âm trầm bởi vì Trần Tử Huyên không nghe máy.



Trần Tử Huyên quả thực không thể nhận cuộc gọi của anh, bởi vì cô đang tức giận mở cửa xe chạy ra ngoài, làm gì có tâm trạng để ý tới chiếc điện thoại trong túi xách.



"Tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Chu Tiểu Duy, tôi mang bạn tới chơi cô quản được sao!"

Phía đối diện là Mã Tuấn cùng một cô gái đang cãi nhau, mặt đã đỏ tới tận mang tai.



Trần Tử Huyên đen mặt lại băng qua đường, vội vàng bước nhanh về phía bọn họ.



"Mã Tuấn, ở nơi này rất đắt đỏ, anh có tiền đi ra ngoài chơi, sao lại muốn mẹ tôi bỏ tiền ra trả tiền cọc chứ!" Chu Tiểu Duy bùng nổ lửa giận.



Nơi này là khu nghỉ dưỡng thiên nhiên của thành phố A, vốn dĩ nhóm bạn học của Chu Tiểu Duy định tổ chức tụ tập ở nơi này.





Nhưng vì vấn đề tài chính nên cô ấy đã rút lui khỏi buổi họp lớp.



Ngược lại cô ấy lại bắt gặp Mã Tuấn thối nát kia cùng một đám bạn bè tới lêu lổng.



Mã Tuấn nhuộm tóc màu đỏ tươi, mặc một chiếc áo khoác da màu đen có đinh tán kết hợp quần bò rách.



Ra vẻ một người thời thượng, anh ta phách lối rống to lên: "Mẹ của cô cùng mấy bà tám kia ở nhà vừa khóc vừa nháo, phiền chết người mà, ông đây đưa mấy người bạn ra ngoài chơi thì liên quan gì đến cô chứ!"



Chu Tiểu Duy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, không phải việc của tôi, vậy anh lập tức trả tiền mua phòng tân hôn cho anh cưới vợ lại cho tôi đi! Dựa vào cái gì mà anh kết hôn mẹ tôi lại phải bỏ tiền ra, đem 700.000 tệ trả lại đây!"

Mấy người bạn ở bên cạnh Mã Tuấn nghe thấy Chu Tiểu Duy la lối đòi trả lại tiền như vậy đều rất tò mò, nhỏ giọng thì thầm nói: "Mã Tuấn lấy tiền của em gái để cưới vợ sao?"

"Không phải Mã Tuấn nói chơi cổ phiếu kiếm được rất nhiều tiền à..."

Nghe những tiếng rì rầm kia từ bạn bè, Mã Tuấn cảm thấy vô cùng mất mặt, mặt mày anh ta dữ tợn nói: "700.000 tệ kia là mẹ cô muốn cho tôi! Cha tôi cưới một người đàn bà góa chồng, lại còn phải nuôi một đứa ăn bám như cô, mấy năm nay không phải đều là tiêu tiền cho hai mẹ con nhà cô sao.



Bây giờ lại dám đòi tiền với tôi à, Chu Tiểu Duy, cô thật sự cho rằng mình là ai!"1

Dáng dấp của Mã Tuấn vô cùng cao lớn vạm vỡ, anh ta trợn đôi mắt lồi như cá vàng kia ra có chút dọa người, Chu Tiểu Duy thấy khí thế hung hãn của anh thì sợ hãi lùi lại một bước.



"Nhưng mà cũng không thể nói cô không có lợi ích gì cả được." Mã Tuấn quắc mắt nhìn cô ấy, rồi lại đột ngột đổi giọng.



Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía một người đàn tóc húi cua lùn ở đằng sau, nói: "A Bình, gần đây không phải anh đang cho vay trực tuyến sao, giúp em gái của tôi một tay..."


Dưới ánh đèn đường, người đàn ông cao chưa đến 1 mét 6 tiến về phía bọn họ, ánh mắt dâm đãng đó nhìn về phía Chu Tiểu Duy, sau đó nở nụ cười, nói: "Được rồi, được rồi, người của mình cả mà, tôi có thể xin tín dụng 100.000 tệ từ bên trên..."

"A Bình, anh nói gì vậy chứ, em gái tôi dù ngoại hình bình thường thôi nhưng lại tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ đấy.



Bây giờ vẫn còn làm việc trong một công ty lớn, tín dụng ít nhất cũng được 500.000 tệ chứ." Mã Tuấn lập tức cùng anh ta mặc cả.





Chu Tiểu Duy bị đám lưu manh kia nhìn chằm chằm, lập tức nóng nảy nói: "Bệnh thần kinh à, các anh muốn làm gì, tôi không vay mượn gì cả!"

"Mày im miệng cho tao!" Mã Tuấn đen mặt trợn mắt nhìn cô ấy.



"Không vay mượn thì làm sao trả được tiền chứ, mẹ mày ở nhà khóc lóc cả ngày, tao con mẹ nó chịu đựng đủ rồi.



Chu Tiểu Duy, mày muốn nhìn bà ấy chết à.



Ừ, nếu mày có lương tâm thì nên tìm cách giúp mẹ mày trả lại tiền đi, bây giờ tao giải quyết vấn đề cho mày đây, mày đừng có mà không biết xấu hổ!"

"Anh có bệnh sao, 700.000 tệ kia là anh lấy mà..."

Lời phản bác của Chu Tiểu Duy còn chưa nói xong, sắc mặt của Mã Tuấn đã trở nên dữ tợn, thô bạo bước tới một bước.



"Con mẹ nó mày câm miệng lại cho tao, đàn ông nói mày chen miệng vào làm cái gì.



Thứ đồ tạp chủng có mẹ sinh ra mà không có cha dạy!" Đôi tay cường tráng của Mã Tuấn đẩy mạnh lưng Chu Tiểu Duy một cái.




Chu Tiểu Duy bị đập đầu vào bức tường sần sùi bên trái, gương mặt cô ấy bị trầy trụa, có hai vết bầm tím hai, đau đến nỗi cô phải nhíu chặt mày lại.



"Tiểu Chu, cậu sao rồi!"

Trần Tử Huyên băng qua đường dành cho người đi bộ, lo lắng chạy đến chỗ bọn họ để đỡ cô ấy.



Ánh mắt của năm, sáu người đàn ông sáng quắt lên, nhìn chằm chằm vào Trần Tử Huyên.





Có người còn thô bỉ huýt sáo, nói: "Bao nhiêu tiền một đêm vậy, ha ha ha..."

“Trần Tử Huyên.” Cơ thể Chu Tiểu Duy run lên, vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi cùng tủi thân, tay phải ôm chặt lấy cô, thấp giọng gọi tên cô.



Giờ phút này một cô gái độc lập như cô ấy lại có cảm giác bất lực.



Trần Tử Huyên cao một mét bảy, mặc dù chỉ đi giày bệt thôi nhưng trên người cô lại mang theo một khí chất lạnh lùng bẩm sinh.



Cô nheo mắt lại nhìn đám lưu manh ăn không ngồi rồi xung quanh.



"Cút ngay khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Cô đỡ Chu Tiểu Duy lên, buông xuống một câu lạnh lùng.



Đám người Mã Tuấn nghe thấy gọi cảnh sát thì nụ cười càng trở nên phách lối hơn, anh ta nói: "Người đẹp à, chú cảnh sát bề bộn nhiều việc, cần phải đi bắt kẻ xấu, không có thời gian đếm xỉa đến những chuyện nhỏ trong nhà như thế này."

Ánh mắt của tên lùn tóc húi cua kia nhìn chằm chằm vào ngực Trần Tử Huyên, nói: "Người đẹp à, cô không cần sợ hãi, anh trai đây là người tối, hay là đêm nay tôi chứng minh cho cô thấy nhé ha ha ha..."


Mặt mũi Trần Tử Huyên tối sầm lại vì tức giận, muốn xông tới đánh nhau với bọn họ.



Chu Tiểu Duy biết tính cách của cô, nhưng bây giờ đối phương có rất nhiều người, cô ấy lo lắng Trần Tử Huyên sẽ bị thua thiệt bèn khẩn trương kéo cô lại, thấp giọng nói: “Trần Tử Huyên, chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi..."

"Em gái à, các em muốn đi đâu vậy?"

Mã Tuấn dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với Trần Tử Huyên, anh ta chưa từng em kế của mình lại quen biết một người đẹp như vậy.



Anh ta sải bước lớn đến trước mặt bọn cô.



Anh ta bày ra dáng vẻ của một thiếu gia, nói: "Người đẹp, em tên gì vậy? Có thể em đã hiểu lầm rồi, tôi là anh trai của Tiểu Chu, làm sao có thể hãm hại cô ấy được.




Gần đây Tiểu Chu không đủ tiền dùng, cho nên tôi mới giới thiệu con bé một người quen cho vay trực tuyến lãi suất thấp ấy mà."

“Thế nào, tối nay cùng chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng thiên nhiên kia chơi nhé, tôi mời em...” Gương mặt của Mã Tuấn lộ ra ý cười tự mãn.





"Mời tôi?"

Trần Tử Huyên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười đáng ghét của anh ta, mím chặt môi lại, tức giận giơ tay phải tát vào mặt anh ta.



"Mời tôi ấy à, tôi sợ anh mờ không nổi!"

Bốp một tiếng vô cùng vang dội.



Bên má trái Mã Tuấn bị tát sưng đỏ cả lên, in hằn cả dấu bàn tay, mà những khác có chút không phản ứng kịp, không ngờ cô lại nóng nảy như vậy.



"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao!"

Sắc mặt của Mã Tuấn trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi như phát điên, vung nắm đấm tới.



"Trần Tử Huyên đi mau!"

Chu Tiểu Duy sợ hãi hét to lên, lôi Trần Tử Huyên tránh đi.



Trần Tử Huyên lập tức đẩy Chu Tiểu Duy ra, cô nhanh chóng lách người sang bên trái, Mã Tuấn vồ hụt, nắm đấm của anh ta đập vào bức tường thô ráp, chảy cả máu.



Vẻ mặt của anh ta càng thêm hung dữ, nói: "Đồ gái điếm thối tha, đêm nay tôi làm chết cô..."

"Trần Tử Huyên, cẩn thận!" Chu Tiểu Duy bị đẩy sang một bên, lo lắng nhìn cánh tay dài của Mã Tuấn đang kéo mái tóc dài của cô lại.



"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, gương mặt Mã Tuấn nhăn nhó lại vì đau.



"Anh vừa mới nói gì vậy?"

Bản thân Trần Tử Huyên cũng cảm thấy bất ngờ, không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh, Nguyễn Chi Vũ siết chặt lấy cánh tay phải của Mã Tuấn, gương mặt trong trẻo lạnh lùng của anh không có chút biểu cảm gì, nhưng sức lực trên tay vô cùng nặng.



"Tôi, tay tôi, gãy...".