"Bảng tin thời sự mới nhất hôm nay, đưa tin về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trong đường hầm trên cao tốc, nguyên nhân ban đầu điều tra được thì chủ nhân của chiếc xe hơi màu đen, đột nhiên quay đầu xe lại cố tình tông vào chiếc xe phía sau, theo như điều tra được cả hai chiếc xe đều không xảy ra trục trặc gì về vấn đề xe, vì thế cảnh sát đang đưa ra kết luận người lái xe màu đen đằng trước cố tình gây tai nạn, được biết không xảy ra tình trạng thương vong nghiêm trọng nào do đường hầm không có nhiều phương tiện qua lại, nhưng chủ nhân của hai chiếc xe hơi đang trong tình trạng nguy kịch và được đưa vào bệnh viện, thông tin chi tiết đang được các cơ quan chức năng làm rõ".
"Bác sĩ, người bên trong, bên trong, em ấy, em ấy thế nào rồi, làm ơn cứu em ấy với, tôi xin ông...". Thẩm Nhạc Thần bị bác sĩ giữ lại bên ngoài phòng cấp cứu, dưới nền sàn trắng bệnh viện là vô số vết máu tươi đỏ chót còn chưa khô nằm trên sàn.
"Xin anh bình tĩnh lại, bệnh nhân vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu, tình trạng hiện tại vô cùng nguy kịch, mong anh hợp tác với chúng tôi". Vị y tá bên cạnh cũng cản người lại, chỉ là sức người này rất lớn, luôn miệng bảo 'cứu em ấy'.
Thẩm Nhạc Thần thật sự muốn điên lên rồi, chỉ vừa hay tin Cố Mộng Diệp xảy ra tai nạn tim y đã như muốn dừng lại, mọi thứ như tối đen lại chẳng còn rõ gì nữa, y cũng chẳng biết mình chạy đến đây bằng cách nào, chỉ là lòng rất đau từ đoạn đường ở nhà đến đây rất đau, y đã cố gắng để nước mắt đừng rơi nhưng vẫn là không được, nước mắt vẫn làm nhòe đi tầm nhìn của y.
Chẳng phải mọi chuyện vẫn đang rất ổn sao, không phải buổi sáng y vẫn còn được nhìn thấy nụ cười của em ấy sao? Vì sao lại xảy ra chuyện này, chẳng phải hiện tại nơi em ấy đang ở nên là chỗ của đối tác tìm cách giữ chân người ta chờ y đến sao, tại sao hiện tại em ấy lại nằm bên trong phòng kia đấu tranh với tử thần, vì sao lại như vậy...
Chiếc xe y cũng đã thay rồi mà, y đã đánh tráo nó rồi mà vì sao, cớ sao lại xảy ra tai nạn, phanh xe không ăn sao?
Cố gia nhận được tin dữ của tiểu thiếu gia liền vội vã chạy đến, Tần Hà trên đường đi đã cố gắng hít thở nhưng đến khi nghe được tin dữ của con trai, lại đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn thứ đèn màu đỏ sáng kia còn chưa tắt, bà biết được đứa nhỏ vẫn còn đang đấu tranh với tử thần, nó vẫn còn đang trong cơn nguy kịch, bà liền ngất xỉu may mà có Cố Cao Mục - cha của Cố Mộng Điệp, kế bên đỡ lấy rồi đưa bà vào phòng hồi sức nghỉ ngơi.
Cố Nhất Nhiên thì cùng con gái là Cố Sầm Ngôn đi làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí cho Cố Mộng Điệp, chỉ có Cố Tần Phong và Cố Độ Nhãn là tỉnh táo khi nhìn thấy bóng lưng đang rũ xuống ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cả hai gần như muốn lao đến đánh chết tên kia muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh đưa người cho y không phải để y khiến em trai họ ra nông nổi này!
Chỉ là khi thấy bộ dạng thê thảm hiện tại của Thẩm Nhạc Thần, cả hai vẫn là không nhẫn tâm đánh người ta, có chỗ tức nhưng cũng chẳng biết trút đi đâu vì thế mà bị nghẹn cho tức vô cùng.
Cũng chẳng biết người kia đang nghĩ gì mà đã ngồi ở tư thế đó hơn mấy tiếng rồi mà chẳng cử động hay hó hé bất cứ điều gì cả.
.
"Tôi sẽ nhớ anh lắm, tạm biệt Thẩm Nhạc Thần". - Cố Mộng Diệp.
"Hóa ra đó là những gì em muốn nói với tôi à?". - Thẩm Nhạc Thần.
"Đừng, đi một mình đủ rồi, anh cứ thong thả mà đi". - Cố Mộng Diệp.
"Đi một mình, em không thấy buồn sao?".- Thẩm Nhạc Thần.
"À, hóa ra là vậy à? Nhưng tôi vẫn có quyền theo đuổi anh mà nhỉ, dù sao...".- Cố Mộng Diệp.
"Đừng theo đuổi anh, anh không đáng, chỉ vì muốn cho em một bài học mà hại em đi đến sinh tử như vậy, anh rất tệ...". - Thẩm Nhạc Thần
"Vậy nếu tôi không còn có ý nghĩ đó nữa, anh đừng ghét tôi nhé".- Cố Mộng Diệp.
"Tôi từng ghét em, cũng từng ý định sẽ khiến em bị thương, chỉ là hiện giờ tôi sai rồi". - Thẩm Nhạc Thần.
"Thẩm Nhạc Thần, tôi thích anh, anh đồng ý làm bạn trai tôi đi".- Cố Mộng Diệp.
"Ừm, anh yêu em". - Thẩm Nhạc Thần.
"Chẳng phải trong hợp đồng không cấm sếp thích nhân viên sao? Chỉ cần anh thích tôi là được mà". - Cố Mộng Diệp.
"Đúng là không cấm, chỉ là lúc đó tôi còn bị thù hận che mắt, hiện tại chỉ xin em tỉnh dậy nhìn tôi, dù em nói gì tôi cũng sẽ không cãi nửa câu, vì thế đừng xảy ra chuyện gì cả". - Thẩm Nhạc Thần.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên nền đất lạnh lẽo, nước mắt cứ thế tuôn rơi đọng thành một vũng nước nhỏ trên sàn, y nhớ lại những chuyện đã xảy ra cũng tự trả lời những câu hỏi khi đó của Cố Mộng Diệp, chỉ cần như vậy y sẽ có niềm tin rằng em ấy vẫn ở đây, chỉ là em ấy đang phải đi xa một chút thôi, rất nhanh em ấy sẽ quay về.
Trải qua mười mấy tiếng trong phòng cấp cứu, rốt cuộc cánh cửa phòng cũng mở ra, bác sĩ vừa ra ngoài liền bị Thẩm Nhạc Thần và Cố gia chạy lại liên tục hỏi.
"Em ấy thế nào rồi bác sĩ, tôi vào nhìn em ấy có được không?". Thẩm Nhạc Thần là người mất bình tĩnh nhất, y rất muốn vào trong nhìn Cố Mộng Diệp, muốn biết được em ấy hiện tại đang như thế nào.
"Con tôi thế nào rồi bác sĩ, nó...". Cố Cao Mục là người hoảng loạng thứ hai, ông ấp úng không biết nên nói gì để biết được tình trạng con trai hiện tại.
Cố Tần Phong và Cố Độ Nhãn thì giữ lại được chút bình tình, chăm chú lắng nghe chuyện bác sĩ sắp nói ra, vị bác sĩ trấn an người nhà rồi mới chắp tay trước mặt khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng."Tôi rất tiếc phải thông báo cho mọi người một chuyện".