Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 61




"Tao để ý mấy ngày nay rồi, hợp đồng lấy được đều từ tay của Cố Mộng Điệp mang về cho y, ừ, chuyện này tao có sắp xếp rồi, để chính tay y đưa cánh tay của mình vào nhà tù, mày nói cái gì, nếu là tao thì dù có là một con chó đắc lực trung thành đi chăng nữa nhưng nếu đã có tâm tư quay lại cắn chủ thì tao cũng chẳng ngại giết nó đâu".

Cố Mộng Diệp mím môi nghe câu chuyện, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại đau đớn vô cùng, hơi thở cùng gấp rút vô cùng, vội chạy xa khỏi chỗ này một chút để tìm lại chút không khí để thở, nhưng dù có chạy đi đâu chăng nửa hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn khó thở.

Cảm tưởng bản thân sắp bị chết nghẹt rồi, nước mắt chực trào muốn rơi ra ngoài, nhưng đã bị hắn kiềm nén lại, mãi đến khi ra khỏi Thẩm gia ngồi lên xe taxi hắn mới lấy lại được đôi chút bình tĩnh, bàn tay run rẩy ấn vào danh bạ gọi cho Mộng Hắc Vi, xin lỗi bà vì hắn đột nhiên thấy hơi khó chịu nên không thể cùng bà đến viện mồ côi được.

Mộng Hắc Vi lo lắng hỏi han đôi câu, xác nhận hắn quả thật không sao mới gật đầu bảo hắn nghỉ ngơi đi.

Cố Mộng Diệp đến một quán bar khi đang ngơ ngẩn ngồi trên xe taxi, hắn không biết nên đi đâu và về đâu nữa, vì thế mà khi xe taxi đi vài vòng xung quanh hắn mới quyết định vào một quán bar uống vài chút bia rượu, giải tỏa cảm giác đang ngày một lớn dần này xuống.



Ở thế giới kia của Cố Mộng Diệp, vì cơ thể đặc biệt nên hắn bị dị ứng với chất cồn, chỉ cần là cồn thì dù chạm vào hay động vào hắn đều sẽ bị nổi mẫn đỏ nghiêm trọng đến nỗi phải nhập viện.

Lần này đến đây hắn không cần ngại việc bản thân dị ứng nữa mà buông thả bản thân.

Nhớ lại một Cố Mộng Diệp lúc trước - từng là một diễn viên ngay cả màn ảnh nhỏ cũng khó mà lên sóng, nhớ đến những áp lực từ cuộc sống đôi khi hắn rất muốn tìm thứ gì đó để giải tỏa bản thân một lần, muốn một lần quên hết mọi thứ muốn được làm chính mình dù chỉ một ngày, nhưng hắn nhận ra cách con người tránh né với áp lực đó là sử dụng bia rượu.

Vào quán bar giương mắt nhìn một bàn nhậu uống đến là nghiêng trời lệch đất, chuyện gì cũng sẽ buộc miệng nói, cũng sẽ trải lòng ra cho người khác, cũng sẽ thể hiện mặt yếu đuối của mình cho người khác, vậy mà hắn ở quán bar chỉ có thể ngồi nhìn mọi người hết ly này đến ly khác uống đến là tự do tự tại, còn hắn ngay cả một thú vui tiêu khiển cũng chẳng làm được giống người ta.

Lúc đó Cố Mộng Diệp tủi thân lắm, hắn ghen tị vì người khác có thể uống bia uống rượu, làm mọi thứ họ thích, chỉ cần là nhìn người ta cầm chai bia mà uống hắn cũng sẽ cảm thấy bản thân thật dị hợm, thật khác người.

Vào quán bar Cố Mộng Diệp uống một lúc vô số bia, rượu trong quán vì thế mà đôi mất tỉnh táo ban đầu dần mờ mịt lại, những cảm xúc tiêu cực ban nãy cũng theo từng một ngụm rượu hắn uống mà bị chôn vùi trong lòng.

Cũng chẳng biết lấy đâu ra can đảm Cố Mộng Diệp mang theo cơn men say mà đi tìm Thẩm Tệ Phẩm.



Đúng hắn đi tìm Thẩm Tệ Phẩm.

Gặp được người muốn gặp Cố Mộng Diệp tỉnh táo hơn rất nhiều, ngồi trước mặt gã khốn kiếp kia hắn cảm thấy rất vui vẻ, là một loại vui vẻ phá phách từ một đứa con nít, nhưng là nít quỷ.

Sâu trong đôi mắt nâu nhạt đầy vẻ vô hại kia lại đang ủ một âm mưu hại người, nếu hắn đã bị mang danh là cõng nồi này thì hắn cũng chẳng ngại mang cái nồi này chia sẻ cho người khác.

Chỉ cần là Thẩm Nhạc Thần đưa cho y nhiệm vụ, dù có là nguy hiểm cỡ nào hắn vẫn sẽ đi, dù có biết đó là một cái bẫy do y đặt ra bắt hắn cứ thế mà lao xuống, hắn vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận mà đi vào.

Vì sao ư?

Vì cơ thể này không phải của hắn, nhưng chủ nhân của nó đã làm tổn thương y rất nhiều, cũng làm cho gia đình cậu đau khổ rất nhiều, mà hắn với một người là sống tạm trong cơ thể này phải có trách nhiệm khâu vá lại những vết thương của bọn họ.

Chẳng phải chỉ cần cơ thể này biến mất, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Đúng chỉ cần cái tên Cố Mộng Điệp này biến mất thì thế giới sẽ lại ổn trở lại thôi.

Giống như chỉ cần Cố Mộng Diệp bị kết án chung thân rồi chết trong tù thì người người nhà nhà bên ngoài đều vui vậy, tuy biết bản thân làm vậy là ích kỷ vì đây là cơ thể của người khác, hắn không có quyền tổn thương nó, nhưng nếu một ngày nào đó người tên Cố Mộng Điệp này quay lại thì sao?

Cậu ta có làm tổn thương người hắn yêu không? Có làm tổn thương Thẩm Nhạc Thần, người nhà Cố gia, đám A Tần hay không?

Hắn muốn ích kỉ một lần.

Thẩm Tệ Phẩm nhìn người trước mặt thì cau mày khôgn rõ vì sao tên này lại gọi gã ra ngoài nói chuyện, chỉ là còn chưa để gã thắc mắc lâu, Cố Mộng Diệp đã nói thẳng luôn. "Tôi thù Thẩm Nhạc Thần, mọi chuyện tôi làm từ trước tới giờ đều vì muốn tiếp cận y, những bản hợp đồng tôi lấy cho y đều là những gì chính tay tôi cướp của y, lấy lại đưa cho y cũng chỉ là làm y tin tưởng hơn thôi, anh không tin cũng chẳng sao".

Thẩm Tệ Phẩm hoang mang, đầu một mảnh trốnh rỗng với lượng tin tức khủng này, lại bị Cố Mộng Diệp bổ thêm một câu. "Tôi chắc chắn với anh, rằng sẽ khiến Thẩm Nhạc Thần sẽ ngồi lên chiếc xe hơi đó, chỉ là tôi sợ anh ta sẽ có cách thoát khỏi cái xe đó, vậy chẳng bằng anh ngồi sau xe giám sát anh ta? Tôi cũng đã phát hiện ra anh đụng vào xe của Thẩm Nhạc Thần".