Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 54




Cố Độ Nhãn hôm nay có lịch đi xem mắt với đối tượng, địa điểm hẹn lại là nhà hàng chính giữa trung tâm thành phố, trong lần gặp mặt làm quen đó anh vậy mà lại vô tình nhìn thấy thằng nhóc hư thúi của nhà mình, mà nó còn đang đi bên cạnh một người đàn ông cười cười nói nói, mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi anh nhận ra cái người nó đang đi cùng chính là kẻ thù không đội trời chung của nó!

Ly nước lọc đang được anh cầm lên uống cũng bị hình ảnh trước cửa nhà hàng làm cho sặc, Cố Độ Nhãn vội vã xin lỗi cô gái trước mặt bảo hôm nay mình có việc đột xuất hẹn lần sau lại tạ lỗi với cô, may mắn người phụ nữ trước mặt cũng rất dịu dàng, cô chỉ gật nhẹ đầu rồi được Cố Độ Nhãn tiễn lên xe rồi rời đi.

Còn riêng người anh họ nào đó thì vội vã chạy vào nhà hàng, ngồi xuống cái bàn gần nhất để theo dõi tình hình, ngồi sau lưng hai người kia ở một khoảng cách đủ nghe cuộc nói chuyện anh mới hài lòng rồi gọi món lên.

Sở dĩ anh làm như vậy là vì có bóng ma tâm lý có được không?



Thằng nhóc này mỗi lần gặp mặt người ta là chỉ hận không thể lao đến đánh Thẩm Nhạc Thần, vì thế mà khi thấy hai người đi bên nhau cười cười nói nói, anh còn tưởng mình nhìn lầm, nếu không phải đã quen biết với Cố Mộng Điệp từ lúc thằng nhỏ được sinh ra đến trưởng thành, anh cũng kẽ hoài nghi nhân sinh về song trùng.

Hai năm qua không biết đã thay đổi Cố Mộng Điệp như thế nào mà để nó từ một con người hay mắng chửi người, đụng vào là nổ lại đang cười rất chi là ngọt ngào với người ta khiến người làm anh là Cố Độ Nhãn đây xem cũng phải rùng mình, còn nghĩ đây có phải là chiêu mới của cậu hay không, tính dùng mỹ nhân kế để giết anh hùng sao?

Chỉ là điều Cố Độ Nhãn không ngờ là anh chỉ ăn một bữa ăn giá một triệu đồng, mà lại có thể chứng kiến được một màn máu chó đầy mặt như vậy.

Cố Mộng Điệp - con người vô cảm với cảm xúc lại đang e ấp ngại ngùng tỏ tình với kẻ thùm rồi lại bị kẻ thù tạt cho gáo nước lạnh.

Anh cảm thấy bữa ăn hôm nay vừa đáng giá lại khó nuốt vô cùng, một trận khó chịu nổi lên trong lòng cũng thật muốn đứng lên lao đến bàn của hai người kia, nắm lấy cổ áo của Thẩm Nhạc Thần rồi quát cái tên ngu ngốc này vì sao lại từ chối tình cảm của em trai anh!?

Phải biết từ nhỏ Cố Mộng Điệp là viên ngọc vô giá của cả nhà, ai cũng lo em nó bị chịu thiệt với người ta chưa bao giờ để nó chịu uất ức, vậy mà giờ khi nó tỏ tình với người ta đầy trịnh trọng như vậy, thì người kia lại mặt lạnh từ chối thằng bé!?

Hít thở sâu vài lần Cố Độ Nhãn mới lấy lại được bình tĩnh xúc động muốn đánh người, vì thế anh nhân lúc Thẩm Nhạc Thần rời đi vệ sinh, thì anh đã như một cơn gió phóng tới bàn của Cố Mộng Điệp.



Cố Mộng Diệp bên kia còn đang chìm đắm trong vô vàn cảm xúc, trong đầu lại bày ra kế hoạch khác, dự định là một lát nữa vẫn sẽ để y nhìn thấy màn đặc sắc phía sau, tuy là đã bị từ chối lời tỏ tình nhưng hắn vẫn muốn cho y xem điều bất ngờ cuối cùng, nhỡ đâu lại thành công để y thích thì sao?

Chỉ là sự định vừa mới lóe lên đã bị một thân ảnh cao to khác xuất hiện ngay tầm mắt, Cố Mộng Diệp cau mày, nghi xngười nọ hẳn là đi nhầm bàn rồi vì thế mà tốt bụng, vội ngẩng đầu lên bảo. "Anh có phải đi n...".

Vừa nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh sắc nét, ngũ quan tuấn tú của người trước mặt hắn liền khựng lại, dù sao cũng đã ở đây hai ba năm, hắn đương nhiên có tìm hiểu sơ về gia đình Cố gia này, cũng biết người trước mặt đây là Cố Độ Nhãn - anh họ của Cố Mộng Điệp, là một nhà đầu tư tài ba mà cả nước đều công nhận.

Cố Mộng Diệp không ngờ nhân vật tầm cỡ lớn này lại xuất hiện trước mặt mình vì thế mà trong thời gian ngắn chưa thể mở miệng để dùng từ gì để nói chuyện với người nọ.

May mắn là người kia đã lên tiếng trước, chỉ là câu nói kia lại khiến Cố Mộng Diệp hoang mang. "Tiểu tử thúi, sao em lại đi chung với người em ghét thế, còn tỏ tình với người ta em tính âm mưu gì phải không, nếu có âm mưu gì thì anh khuyên em từ bỏ đi, tên đó không tốt lành gì đâu em nghĩ coi hắn sẽ dễ dàng tiếp thu chuyện em tỏ tình sao? Ai lại đi thích một tên lúc nào cũng hãm hại mình như vậy, gu như vậy cũng mặn quá rồi".

Một tràn câu nói như đánh thẳng vào lý trí của hắn, não hắn chậm lại vài giây rồi sau đó lại như một loại ma trận mà sàn lọc ra những dữ liệu quan trọng, hắn khó khăn mở miệng ra xác nhận lại lần nữa. "Em đã làm gì với Thẩm Nhạc Thần để y ghét em như vậy?".

Cố Độ Nhãn cũng chẳng nghi ngờ gì về câu hỏi của hắn, vì thế mà tốt bụng kể ra những việc làm của Cố Mộng Điệp cho hắn nghe.

Càng nghe sắc mặt Cố Mộng Diệp càng tái đi, Cố Độ Nhãn đang liệt kê lại thấy em trai trước mặt không ổn vội vã đi lại hỏi han. "Sao vậy, khó chịu chỗ nào? Anh đưa đi viện được không?".

Cố Mộng Diệp lắc đầu, trận buồn nôn ban nãy đã bị hắn làm cho dịu đi, trong lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo từ đầu xuống chân, hắn vội vã đứng dậy rời đi mà không báo cáo gì với Thẩm Nhạc Thần, Cố Độ Nhãn ở đằng sau vội vã thanh toán cho cả hai bàn rồi chạy theo em trai, anh cảm giác tâm trạng em trai đang không ổn.

Đúng như những gì Cố Độ Nhãn nghĩ, quả thật tâm trạng Cố Mộng Diệp đang không ổn chút nào, đầy đầu hắn chỉ là những lời nói của Cố Độ Nhãn và những việc làm của Cố Mộng Điệp với Thẩm Nhạc Thần, sau đó là một loạt những hành động từ trước đến giờ của Cố Mộng Diệp.