Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 437




Tiểu Dương nghe vậy thì vội vàng nói: “Xin cậu Mộ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa cô Chu về nhà an toàn.”

Mộ Diệc Thần thường sẽ không thay đổi mệnh lệnh, Chu Lệ Đồng biết rằng cô ta nhất định sẽ bị đưa trở về liền nói với anh: “Cas, anh nhớ uống ít một chút.”

Cô ta rất hiểu con người anh, một khi uống nhiều rượu thì sẽ rất dễ làm ra những chuyện kích động, cho nên cô ta hi vọng rằng anh sẽ không tiếp tục uống nữa.

Mộ Diệc Thần nhìn cô ta nói: “Tôi biết rồi, em về đi.”

Chu Lệ Đồng nói một từ “Vâng”, rồi sau đó miễn cưỡng đứng dậy và rời đi cùng với nhóm người Tiểu Dương.

Ngồi ở trên xe, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Cố Triều Tịch.

Trong lòng cô ta luôn cảm thấy bất an nên muốn nhắc nhở Cố Triều Tịch.

Cố Triều Tịch nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liếc nhìn cuộc gọi của Chu Lệ Đồng một cái, sắc mặt hơi cứng lại, nói với Tô Vũ Đồng: “San Ni à, tôi đi nghe điện thoại nên em tự chơi một lát nhé.”

Anh ta không thể để cho cô biết rằng anh ta có liên hệ với Chu Lệ Đồng.

Nếu như để cô nhận thấy điều gì đó vậy thì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.

Cho nên anh ta tuyệt đối phải đảm bảo rằng không để xảy ra bất cứ sai sót nào.

Tô Vũ Đồng cười dịu dàng nói: “Được, anh đi đi.”

Nghe được câu trả lời của cô, Cố Triều Tịch nở miệng cười với cô, sau đó cầm điện thoại rời đi.

Tổng giám đốc Tề, người vẫn luôn thèm muốn Tô Vũ Đồng, thấy Cố Triều Tịch đi rồi liền đi đến bên cạnh Tô Vũ Đồng và bắt chuyện với cô: “Cô San Ni, chúng ta cùng uống một ly nào.”

Tô Vũ Đồng mỉm cười lịch sự và chạm vào cốc của anh ta một cái.

Lúc này, tay của tổng giám đốc Tề vừa nghiêng thì rượu ở trong ly lập tức trào ra ngoài và bắn lên tay của Tô Vũ Đồng.

“Ôi, xin lỗi cô San Ni, thực sự xin lỗi cô.”

Tổng giám đốc Tề nói xin lỗi, liền lập tức đặt ly rượu sang một bên, nắm lấy tay của Tô Vũ Đồng, anh ta lấy ra một chiếc khăn màu trắng muốn lau giúp cô.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy ý đồ xấu xa của anh ta nên đã nhanh chóng rút tay lại, nói: “Tổng giám đốc Tề, không sao đâu, tôi vào nhà vệ sinh rửa một chút là được, xin lỗi không tiếp chuyện anh được.”

Nói xong, cô lập tức quay người đi về phía nhà vệ sinh.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy toàn bộ sự việc vừa rồi, thấy Tô Vũ Đồng đang đi vào nhà vệ sinh, liền đứng dậy đi theo.

Tô Vũ Đồng sau khi rửa tay xong thì dặm lại lớp trang điểm rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Ngay khi vừa bước ra thì bị Mộ Diệc Thần nắm lấy tay và kéo cô vào nhà vệ sinh một lần nữa.



“Đùng!”

Mộ Diệc Thần tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Vũ Đồng.

Kiểu giam cầm quen thuộc khiến tim của Tô Vũ Đồng đập nhanh hơn, nhìn thấy trong mắt anh có chút đỏ, trên người còn có mùi rượu, Tô Vũ ĐỒng lập tức hất tay anh ra, tức giận hỏi: “Mộ Diệc Thần, anh làm gì vậy?”

Cô biết rằng sau khi anh uống rượu thì sẽ rất dễ kích động, cô không muốn anh làm điều gì quá đáng với mình.

Anh đã có con với Chu Lệ Đồng rồi nên cô không muốn anh chạm vào cô.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô đang chất vấn mình, trong lòng càng trở nên bực bội, ánh mắt sắc bén trở nên tối sầm lại, hỏi: “Tại sao em lại là bạn gái của Cố Triều Tịch?”

Chẳng lẽ Cố Triều Tịch cũng như anh, cũng cho rằng sâu thẳm trong tâm hồn cô có bóng dáng của Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng nghe thấy câu hỏi của anh thì cười lạnh lùng: “Ngài Mộ, tôi là bạn gái của ai thì có liên quan gì đến anh. Anh có phải là quan tâm quá rộng rồi không?”

Là anh đã không nhận ra cô mà bây giờ lại đến hỏi cô câu hỏi này, chẳng lẽ không nực cười sao?

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô nói thì ánh mắt chìm xuống, ngang ngược nói: “Tôi không cho phép em và anh ta ở bên nhau, hãy ngay lập tức rời khỏi anh ta.”

Tô Vũ Đồng bật cười khi nghe lời nói của anh, ánh mắt hơi ươn ướt, cô cúi đầu nói: “Mộ Diệc Thần, anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi, anh là gì của tôi và tôi là gì của anh, anh như thế này thì có phải là tôi cũng có thể bắt anh rời khỏi Chu Lệ Đồng đúng không? Anh có thể không?”

Mỗi lần đều như thế này, khi mà cô yêu anh nhất thì anh sẽ đột nhiên lựa chọn ở bên Chu Lệ Đồng.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô nói thì đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào, vẻ mặt anh u ám nhìn cô chăm chú.

Anh biết cô là Triệu San Ni, nhưng khi anh nhìn thấy cô ở bên người đàn ông khác, đặc biệt là ở bên Cố Triệu Tịch thì anh sẽ cảm thấy bản thân mình không thể kiểm soát được.

Anh cũng không biết là bản thân anh như vậy là bị làm sao.

Thấy anh không nói gì, nụ cười của Tô Vũ Đồng càng trở nên lạnh lùng, trái tim cô giống như chai thuỷ tinh bị rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói lời nào.

Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy.

“Tùng tùng, người ở bên trong hãy nhanh một chút.”

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa, kéo suy nghĩ của hai người trở lại, Mộ Diệc Thần cũng không nhìn Tô Vũ Đồng nữa, anh xoay người mở cửa phòng vệ sinh rồi rời đi.

Người phụ nữ đứng ở ngoài gõ cửa nhìn thấy Mộ Diệc Thần từ bên trong đi ra, lập tức hoảng sợ không dám bước vào mà nhanh chóng rời đi.

Một người đàn ông bước ra từ nhà vệ sinh nữ mà còn khoá cửa, dùng ngón chân suy nghĩ thì cũng biết được ở bên trong đã làm chuyện gì.



Mộ Diệc Thần chính là người mà cô ta không thể trêu vào, biết càng ít thì càng tốt đối với cô ta.

Trong phòng vệ sinh.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy Mộ Diệc Thần rời đi như vậy thì giọt nước mắt âm thầm chịu đựng bấy lâu liều đột nhiên rơi xuống.

Anh không trả lời, suy nghĩ lâu như vậy nhưng một chữ cũng không nói ra, có phải điều đó có nghĩa là anh sẽ không rời xa Chu Lệ Đồng.

Mộ Diệc Thần là một tên khốn nạn.

Tôi hận anh.

Những lời nói ngọt ngào, lời thề non hẹn biển mà anh đã từng nói với cô vào lúc này giống như gai nhọn đâm sâu vào trái tim cô.

Tô Vũ Đồng càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ trái tim cô càng đau, nước mắt giống như một vòi nước bị hỏng, không thể nào đóng lại được.

Ngay khi cô đang khóc oà thì Cố Triều Tịch đã gọi điện thoại cho cô, lo lắng hỏi: “San Ni, em đang ở đâu vậy?”

Tô Vũ Đồng cố gắng nén tiếng khóc, nghẹn ngào nói: “Anh Cố, tôi đang ở trong phòng vệ sinh, sẽ quay lại ngay.”

Nghe thấy giọng nói của cô có điều gì đó không ổn, Cố Triều Tịch lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”

Vừa rồi Chu Lệ Đồng gọi điện cho anh ta, bảo anh ta hãy chăm sóc cô thật tốt, nhưng anh ta mới rời khỏi một lát thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tôi không sao, tôi sẽ quay lại ngay.”

Tô Vũ Đồng không muốn nói cho Cố Triều Tịch chuyện vừa xảy ra, sau khi nói xong cô liền cúp máy rồi quay người lấy giấy lau nước mắt, sau đó cô trang điểm lại rồi mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Khi cô vừa bước vào đại sảnh thì Hạ Tuyết Oánh đã đi tới trước mặt cô, không hề báo trước mà giơ tay tát cho cô một cái rất mạnh.

Tô Vũ Đồng bị cô ta làm cho choáng váng, mấy ngày nay rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại những chuyện xui xẻo đều xảy ra với cô?

Hạ Tuyết Oánh này rốt cuộc đã phát điên cái quái gì vậy, cô đâu có trêu chọc cô ta mà cô ta lại phải ra tay đánh cô?

Hạ Tuyết Oánh nhìn Triệu San Ni bị đánh mà không đánh trả, cô ta nghĩ rằng cô sợ hãi vì bị trúng tim đen, liền lập tức giơ tay và đánh vào mặt cô.

Lúc này, Mộ Diệc Thần đột nhiên xuất hiện, nắm lấy cổ tay cô ta và hung hăng hất cô ta ngã xuống đất.

Tiếng động này còn lớn hơn cái tát mà cô ta đánh Tô Vũ Đồng, mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt nhìn lại, Cố Triều Tịch đương nhiên cũng nhìn thấy, anh ta lập tức chạy tới.

Hạ Tuyết Oánh bị Mộ Diệc Thần ném xuống đất nhưng không dám khóc, nhưng khi nhìn thấy Cố Triều Tịch chạy tới thì cô ta ngay tức khắc bật khóc.

Cô ta tưởng rằng Cố Triều Tịch sẽ thương hại cô ta nhưng đâu biết rằng Cố Triều Tịch thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta trên mặt đất lấy một cái mà liền đi đến bên cạnh Tô Vũ Đồng, lo lắng hỏi: “San Ni, em có sao không?”

Mộ Diệc Thần đột nhiên hất Hạ Tuyết Oánh trên mặt đất mà trên mặt của Tô Vũ Đồng lại có một vết đỏ, cho dù là người mù thì cũng có thể nhận ra rằng Hạ Tuyết Oánh đã đánh Tô Vũ Đồng.