Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 383




Ánh mắt của bọn họ đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Mộ Diệc Thần, hai người sợ hãi nhanh chóng cúi đầu.

Tô Vũ Đồng nhìn Lý A Hoa, không khống chế nổi tâm trạng, chất vấn: "Lý A Hoa, tại sao cô lại dám bắt cóc con của tôi!"

Trên thế giới tại sao lại có thể loại người vô liêm sỉ như thế nào!

Làm sao bọn họ dám làm chủ vận mệnh của người khác, phá hư hạnh phúc của gia đình nhà người ta!

Nếu không phải là vì cô ta, bọn An Nam đã sớm đi đến nhà ga đón Niệm Niệm, cũng không đến nỗi bây giờ không có được chút tin tức nào.

Nghe thấy Tô Vũ Đồng chất vấn như thế, trong lòng Lý A Hoa không thể không hoảng hốt, nhưng vì để tự vệ, cô ta vẫn ra vẻ trấn định nói: "Cô đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu! Tôi là người tốt, bắt cóc trẻ con cái gì, cô tìm nhầm người rồi!"

Cô ta buôn bán trẻ con từ trước đến nay, mặc dù cảnh sát có nghi ngờ nhưng trước giờ chưa bao giờ đưa ra được chứng cứ thuyết phục nên không bắt nổi cô ta, cô ta còn lâu mới không đánh đã khai với người phụ nữ này.

Với lại, làm sao cô ta biết đứa trẻ đó có phải là con trai của cô hay không!

Trên thế giới có nhiều người bị lừa bán như thế, sao cô có thể nói con của mình bị cô ta bắt đi được!

Tô Vũ Đồng thấy cô ta không thừa nhận, cơn tức giận vọt lên từng chút từng chút một, lập tức lấy di động ra tìm ảnh chụp của Niệm Niệm, nghiêm nghị nói: "Cô đừng có nói với tôi là cô chưa từng gặp thằng bé, ông cụ và cháu gái của ông ấy ngồi chung tàu lửa với cô đều đã xác nhận rồi!”

Cô cũng không tin trước chứng cứ xác thực cô ta còn dám bình thản nói dối!

Lý A Hoa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Tại sao lại là thằng ranh kia!

Đại Khuê thấy cô ta không nói, nhìn về phía điện thoại của Tô Vũ Đồng, sau khi thấy rõ ảnh chụp trong lòng của hoảng hốt.

Trời ạ, thật sự là quả báo!

Khó trách đứa trẻ kia trông không hề tầm thường, thì ra ba mẹ của nó lợi hại như vậy!

Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì hẳn là rất giàu có.

Đáng chết thật, mấy trăm năm rồi anh ta không ra tay tìm nguồn cung cấp, vừa mới ra tay đã gặp ngay một kẻ khó giải quyết.

Trong lòng Đại Khuê đã hối hận muốn chết.

Tô Vũ Đồng thấy sắc mặt của Lý A Hoa thay đổi, tức giận nói: "Tại sao cô có thể ác động như vậy, cô cũng là phụ nữ, tại sao cô có thể làm chuyện như vậy!"



Trong lòng Lý A Hoa đang rất kinh hoàng, nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng thì mạnh miệng nói: "Cái cô này sao cô ngang bướng thế, cái gì mà ông lão và cháu gái, tôi căn bản không đi xe lửa, con của cô biến mất đi tìm tôi làm gì, tôi căn bản chưa từng gặp nó! Cô muốn lừa tôi à, cô tìm nhầm người rồi!"

Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận!

Thừa nhận rồi cả đời này sẽ không ngóc đầu lên nổi nữa.

Mộ Diệc Thần thấy cô ta vẫn còn cố chống chế, ánh mắt trở nên nặng nề, anh lạnh lẽo nói: "Tiểu Dương, liên hệ Mike, nói với anh ta là tôi định tặng cho anh hai người. Nam thì bán tới Đông Phi đi đào quặng, nữ thì bán tới Tây u bán thịt."

Anh chưa từng nương tay với người xấu, nhất là lũ người lòng dạ hiểm độc trái tim đen sì như thế này!

Không phải bọn họ thích buôn bán người à?

Vậy anh để cho bọn họ nếm thử nỗi đau bị án.

Kiểu buôn bán này của anh còn quá cao cấp cho bọn họ ấy!

Lý A Hoa và Đại Khuê nghe thấy anh nói thế thì sợ hãi đến mức tè ra quần, sự kiên trì ban nãy hóa hết thành tro bụi. Bởi vì sát khí trên người đàn ông này quá mạnh, anh không nói gì thì thôi, vừa nói đã như bom nổ bên tai.

Bọn họ không dám hoài nghi lời anh nói, người có khí chất mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không phải người bình thường.

Đại Khuê cũng không muốn đi Đông Phi đào khoáng, nhìn Mộ Diệc Thần sợ hãi nói: "Ông chủ, con của anh bị chúng tôi bán cho anh Hải, chúng tôi gọi điện thoại giúp anh hẹn anh ta đến, xin anh tha cho chúng tôi đi."

Anh ta từng đọc tin tức liên quan đến quặng mỏ ở Đông Phi trên TV và tạp chí, nơi đó đơn giản là địa ngục. Thợ mỏ không được thấy mặt trời, cho dù chết cũng sẽ bị chôn ở trong động mỏ.

Lý A Hoa cũng không muốn bán đến làng chơi nên không hề dị nghị gì với lời mà Đại Khuê nói, trong ánh mắt đều là sợ hãi.

Bọn họ không sợ cảnh sát, chỉ sợ người giỏi hơn bọn họ.

"Cái gì, các người lại bắt được anh!"

Tô Vũ Đồng vô cùng kích động, nghiến răng thật chặt.

Thì ra cô mơ đúng, bọn buôn người thật sự đã bán con trai của cô đi mất.

Bọn vệ sĩ trông thấy thiếu phu nhân của mình nhân kích động như vậy thì ai cũng nghiến răng nghiến lợi, đè Đại Khuê và Lý A Hoa xuống mạnh hơn nữa.

"A!"

Bọn vệ sĩ toàn là người đã huấn luyện, Lý A Hoa và Đại Khuê bị bọn họ đè đến mức xương cốt sắp gãy, nhất là Lý A Hoa đau đến mức phải cầu xin tha thứ: “Chúng tôi không có cố tình đi bắt nó, sau khi nó chạy trốn thì bị cảm nắng, Đại Khuê nhặt nó về."

Những người này cao lớn khỏe mạnh như thế mà lại còn đối xử nặng tay với một người phụ nữ như thế, cô ta đau chết mất.



Đại Khuê nghe thấy Lý A Hoa đổ trách nhiệm cho anh ta thì vội vàng nói: "Đúng là tôi nhặt về, nhưng Lý A Hoa liên hệ người mua!"

Lý A Hoa nghe thấy Đại Khuê nói như vậy cũng tức giận nói: "Vậy tại sao anh không nói anh còn cò kè mặc cả với anh Hải nữa!"

Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần nghe thấy bọn họ lại còn Niệm Niệm xem như hàng hóa mà ra giá, trong lòng hai người vô cùng phẫn nộ.

"Hai người các người đúng là bọn cầm thú!"

Tô Vũ Đồng mắng to một tiếng, lao vào đánh bọn họ như điên.

Niệm Niệm là bảo bối của cô mà bọn họ còn đối đãi cậu bé như thế.

Đại Khuê và Lý A Hoa bị bọn vệ sĩ đè chặt xuống đất, căn bản không trốn ra nổi, bị Tô Vũ Đồng đánh thê thảm.

Mộ Diệc Thần cũng không ngăn cản, anh biết nếu không để Vũ Đồng phát tiết một chút thì cô ấy sẽ phát điên mất.

Tô Vũ Đồng đánh tới mức kiệt sức mới dừng lại, thở hổn hển, xúc động phẫn nộ nói: "Mang bọn tôi đi tìm người tên là anh Hải!"

Đại Khuê dùng vẻ mặt cầu xin nói: "Anh Hải lúc nào cũng cẩn thận, chưa từng dẫn bọn tôi đến trụ sở của anh ta. Từ trước đến nay chúng tôi đều dùng điện thoại để liên lạc với anh ta, rồi anh ta đích thân đến lấy hàng."

Đây lý do tại sao ban đầu anh ta phải gọi điện thoại hẹn đến mà không trực tiếp dẫn cậu bé đi tìm người, bởi vì bọn họ căn bản không biết Anh Hải ở đâu.

Tô Vũ Đồng nghe xong thì tâm trạng lại lập tức trở nên căng thẳng, nói với Tiểu Phương: “Đưa điện thoại ở trên đầu giường cho bọn họ!"

"Vâng, thưa thiếu phu nhân."

Tiểu Phương lập tức ném hai cái điện thoại ở tủ đầu giường cho Đại Khuê và Lý A Hoa.

Đến nay toàn là Lý A Hoa liên hệ anh Hải, Đại Khuê không gọi được, cho nên Lý A Hoa vì cái mạng nhỏ của mình mà nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động của mình gọi đi.

Điện thoại vang một lát thì nối máy, bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của anh Hải: “Lý A Hoa, cô làm cái trò gì thế, hơn nửa đêm rồi còn gọi điện thoại làm gì!"

Lý A Hoa nói: "Ôi anh Hải, tôi gọi đến muộn như vậy đương nhiên là có chuyện tốt rồi. Chúng tôi vừa mới đưa tới thêm một đứa bé còn tốt hơn đứa hôm qua, anh muốn tới xem thử chút không?"

Anh Hải đang ngủ thì bị kêu dậy, trong lòng đặc biệt bực bội, nghe thấy Lý A Hoa nói thì chửi um lên: "Mẹ nó cô điên rồi à? Hơn nửa đêm rồi mà đến cái đ gì, chờ tối ngày mai tôi lại tới!"

Bình thường anh ta nhận hàng vào ban đêm để người ta không chú ý, cảnh giác không hề xấu chút nào.

Nghe thấy anh Hải nói như vậy, Lý A Hoa lập tức nhìn về phía Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần.

Tô Vũ Đồng rất sốt ruột, cô hận không thể gặp anh Hải đó ngay bây giờ để anh ta trả Niệm Niệm lại cho cô, cô vừa muốn mở miệng, Mộ Diệc Thần đã giữ cô lại, bảo cô đừng lên tiếng. Sau đó anh gật gật đầu với Lý A Hoa, ra hiệu cho cô ta bảo đêm mai thì đêm mai.