Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 374




Không phải bọn họ đi cứu cậu bé sao?

Người đâu rồi?

Người đâu?

Cảnh sát trả lời: "Thưa cô Mộ, khi chúng tôi bắt được bọn họ, chúng tôi không nhìn thấy con của cô đâu. Nhưng xin cô đừng lo lắng, bọn chúng đều đã ở đây, không thể nào chạy trốn được."

Tô Vũ Đồng nghe thấy vậy chợt choáng váng, Mộ Diệc Thần lập tức đỡ lấy cô, anh nói với cảnh sát: "Trong vòng năm phút đồng hồ, tôi muốn biết tung tích của con tôi."

“Vâng thưa ngài Mộ.”

Ngay cả cảnh sát trưởng cũng không dám chậm trễ với Mộ Diệc Thần, mấy viên cảnh sát lại càng không dám hơn nữa. Bọn họ lập tức đưa bảy tên đầu gấu trường học vào phòng thẩm vấn. Bởi vì trong vòng năm phút đồng hồ phải có kết quả nên bọn họ đã xuất hết tất cả kỹ thuật thẩm vấn của mình.

Sau một trận thẩm vấn căng thẳng, cuối cùng cũng khiến bọn họ mở miệng nói chuyện.

Bọn họ thú nhận đã đột nhập vào nhà họ Tô và bắt cóc Mộ Niệm.

Nhưng bọn họ nhất quyết không chịu khai ra Cố Nhã Nhã.

Thứ nhất là Cố Nhã Nhã đã đưa tiền cho bọn họ. Thứ hai, bọn họ lo cho gia đình họ.

Sau khi nghe những gì bọn họ nói, cảnh sát hỏi lại: "Hiện tại, Niệm Niệm đang ở đâu? Mấy người đưa cậu bé tới đâu rồi?"

Đây là điều mọi người muốn biết nhất.

Có người trả lời: "Ban đầu, chúng tôi bắt cóc cậu bé vì muốn kiếm tiền. Nhưng sau đó, chúng tôi thấy hối hận và sợ hãi nên đã để cậu bé lên chuyến tàu đến Du Châu."

Nghe vậy, những người khác đều gật đầu xác nhận.

Mấy người bọn họ đều là vị khách thường xuyên của sở cảnh sát. Đương nhiên biết rằng sẽ cần phải có lý do hành động, bọn họ lại không thể khai ra Cố Nhã Nhã. Vì thế mà chỉ có thể tìm lý do nào đó.

Lấy lý do vì tiền là thích hợp nhất.

Bọn họ trói người lại nhưng không có vơ vét tài sản thì tội sẽ không lớn.

Tô Vũ Đồng đứng ở bên ngoài, cô nghe các học sinh này nói đã đặt Niệm Niệm lên chuyến tàu chạy tới Du Châu thì tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

Cô muốn đi tìm Niệm Niệm.

Cậu bé mới bảy tuổi thôi, trên người lại không có tiền, đi từ Giang Thành đến Du Châu mất bảy tám trăm cây số. Cậu bé phải sống thế nào chứ?

Nhỡ đâu cậu bé gặp phải người xấu thì biết làm sao?

Nhìn thấy cô chạy ra ngoài, Mộ Diệc Thần lập tức đuổi theo cô, anh ôm lấy cô: "Vũ Đồng, em bình tĩnh đã."



Anh cũng đang rất lo lắng.

Nhưng nếu cứ như cô cũng không thể nào tìm được Niệm Niệm.

Nước mắt của Tô Vũ Đồng chảy xuống như nước vỡ bờ, hai tay cô nắm chặt lấy áo của Mộ Diệc Thần: "Con ở một mình sẽ sợ hãi bao nhiêu? Anh nói xem em làm sao có thể bình tĩnh chứ?"

Trái tim cô giờ như bị dao hung hăng đâm vào.

Nhìn thấy Tô Vũ Đồng khóc đau đớn, đôi mắt nâu của Mộ Diệc Thần trở nên u ám: “Nhưng bây giờ dù em có chạy thật nhanh đến nhà ga cũng không thể đuổi kịp Niệm Niệm. Không thể nào làm giảm đi nỗi lo hiện tại được. Hoa Thành của chúng ta có chi nhánh ở Du Châu. Anh sẽ cử người đến ga tàu tìm trước."

Những người trong công ty sẽ đến nhà ga để tìm Niệm Niệm, sau đó họ sẽ nhanh chóng báo cáo lại.

Đây là mới là cách hiệu quả nhất.

Vừa nãy, Tô Vũ Đồng vẫn còn đang lo lắng đến hoảng loạn, sau khi nghe được lời của Mộ Diệc Thần, cô đột nhiên hiểu ra.

Đúng vậy, Hoa Thành là công ty hàng đầu ở Trung Quốc, có các công ty con trên khắp đất nước, vừa rồi cô thực sự không nghĩ tới điều này.

Lau nước mắt, cô nói với Mộ Diệc Thần: "Vậy anh mau gọi bọn họ đi tìm trước, sau đó chúng ta đi Du Châu."

Ngay bây giờ, cô chỉ hận mình không thể mọc ra đôi cánh để có thể bay đi.

“Được.”

Mộ Diệc Thần lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho người phụ trách của công ty ở Du Châu, yêu cầu anh ta cử người đến ga tàu đợi.

Sau khi gọi điện thoại xong, anh lập tức bảo Tiểu Dương đặt một chuyến bay đến Du Châu.

Dù tàu có chạy nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng máy bay được. Niệm Niệm đã mất tích bốn giờ rồi. Tính thời gian thì còn hơn hai tiếng nữa là đến Du Châu. Lúc này, bọn họ bay qua đó thì có thể vừa vặn gặp được cậu bé.

Trong lòng Tiểu Dương cũng thấp thỏm lo lắng, nghe được lời nói của Mộ Diệc Thần thì nhanh chóng lấy điện thoại di động ra đặt vé.

Vì Mộ Diệc Thần có thân phận đặc biệt, anh cũng hay phải đi công tác quanh năm nên anh ta đã lưu lại hết số của các hãng hàng không trong nước. Tiểu Dương gọi điện thoại đặt vé, vé máy bay thì có nhưng phải một giờ sau mới cất cánh.

Khi Mộ Diệc Thần nghe Tiểu Dương báo lại về thời gian máy bay khởi hành, anh lập tức yêu cầu Tiểu Dương đưa hai người bọn họ đến sân bay.

Trên chuyến tàu từ Giang Thành đến Du Châu.

Sau khi ngủ một giấc dài, Niệm Niệm tỉnh dậy, vì cậu bé không có vé nên phải đứng suốt.

Ở đây loại người nào cũng có. Trong xe cũng có đủ mùi hương, mùi mì ăn liền, mùi chân thối…

Trước đây, cậu bé đã từng đi ô tô hay máy bay. Đây là lần đầu tiên cậu bé đi tàu hỏa, vốn dĩ cậu bé vẫn còn đang ốm, không thích ứng được với hoàn cảnh này nên ho khan.



Một người phụ nữ cách cậu bé không xa thấy cậu bé ho đến đỏ hết mặt mũi thì mỉm cười đưa chai nước cho cậu bé, hỏi: "Này cậu bạn nhỏ ơi, nhà cháu ở đâu thế?"

Cô ta đã quan sát cậu bé từ lâu, từ khi cô ta lên tàu ở sân ga trước, cậu bé đã đứng ở đây không nhúc nhích rồi.

Nhìn quần áo của cậu bé chắc hẳn là con nhà giàu, sao lại phải đứng ở trong chiếc xe này?

Hay là cậu bé này đang chạy trốn khỏi nhà?

Lớn lên nhìn rất đẹp, đôi mắt nâu này rất hiếm. Nếu như bán ra ngoài thì nhất định được rất nhiều tiền.

Niệm Niệm không nhận lấy bình nước, cậu bé cũng không nói chuyện. Cậu quay người bước đến chỗ góc toa xe, dựa người vào xe, cánh tay cậu bé ôm lấy người. Bày ra bộ dáng tự bảo vệ mình.

Giáo viên đã dạy rồi, không được nói chuyện với người lạ.

Bây giờ, kẻ xấu rất khó nhận ra. Cậu bé phải luôn luôn cảnh giác khi có người chủ động tới gần mình.

Chờ tới khi xe dừng lại, cậu bé phải đến gặp các chú cảnh sát và nhờ bọn họ liên lạc với ba mẹ tới đón cậu bé.

Thấy cậu bé phớt lờ mình, cô ta nở nụ cười gian xảo.

Cô ta thầm nghĩ cậu bé này còn khá thông minh.

Cô ta cũng không tin mình lại không thể đối phó một đứa nhỏ.

Nghĩ đến đây, cô ta lấy ra một gói mì ăn liền, đứng dậy đi pha. Sau đó, cô ta đặt trước mặt Niệm Niệm dụ dỗ nói: “Cậu bạn nhỏ à, ba mẹ của nhóc cũng thật là. Sao bọn họ có thể lại bỏ rơi cháu chứ? Dì thấy cháu cũng chưa có ăn gì cả. Ở đây, dì có mì này, cháu mau ăn đi.”

Cô ta đã bỏ thuốc ngủ vào trong mì, chỉ cần cậu bé ăn thì nhất định sẽ không chạy thoát được.

Nhìn đôi mắt to, sống mũi này, cậu bé đẹp hơn bất kỳ đứa trẻ nào mà cô ta đã bắt cóc trước đây.

Niệm Niệm ngửi thấy mùi mì ăn liền, ngay lập tức cậu bé cảm thấy đói bụng. Nhưng cậu bé vẫn mặc kệ người phụ nữ trẻ, quay đầu đi và nhắm mắt lại.

Cậu bé đã đói lắm rồi nhưng cậu bé càng sợ sau này không gặp được ba mẹ hơn. Vậy nên cậu bé thà chết đói cũng không muốn ăn những thứ cô ta cho.

Người phụ nữ đã từng nhìn thấy nhiều đứa trẻ nhưng cô ta chưa từng thấy đứa bé nào có ý chí kiên định như cậu.

Cô ta đặt mì gói sang bên rồi lấy từ trong túi ra một cái khăn mặt.

Hiện giờ cách nhà ga vẫn còn hơn mười mét nữa. Chỉ có hai người bọn họ ở đây, nếu như cô ta không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Niệm Niệm rất nhạy cảm với mùi hương do cậu bé bị bệnh về đường hô hấp. Cậu bé ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc trong không khí, có vẻ giống như mùi khi kẻ bắt cóc bịt vào mũi và miệng cậu. Cậu bé lập tức nâng cao cảnh giác lên, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Cô giáo nói gặp người xấu thì phải chạy đến chỗ đông người.

Người phụ nữ kia nhìn cậu bé thấy động tác lấy khăn gây mê của cô ta thì nhanh chóng bỏ chạy. Ngay lập tức, cô ta cất khăn đi và đuổi theo cậu bé.