Đã hơn bốn giờ sáng, Nghiên Nghiên khóc cả cả đêm, cô ấy mệt mỏi ngủ thiếp đi nhưng bị điện thoại di động đánh thức.
Cô ấy nhìn điện thoại di động, phát hiện là y tá trưởng, lập tức trả lời: "Alo, Y tá trưởng."
Y tá trưởng nghe thấy giọng Nghiên Nghiên khàn khàn liền hỏi: " Nghiên Nghiên, em bị cảm à?"
Trần Nghiên Nghiên không muốn nhắc đến chuyện buồn nên nói với Y tá trưởng: "Vâng, em bị cảm. Sớm như vậy mà chị đã gọi cho em rồi, có chuyện gì sao ạ?"
Lúc này rồi, nếu không phải có chuyện quan trọng thì cô ấy sẽ gọi cho cô sao?
Y tá trưởng trả lời: "Bác sĩ Cung bị thương. Anh ấy đang ở bệnh viện của chúng ta. Em mau qua xem đi.”
Cô ấy không dám nói thẳng với cô những gì Hạ Tuyết Oánh đã nói, chỉ có thể bảo cô đến xem.
"Cái gì!"
Trần Nghiên Nghiên lập tức ngồi bật dậy, lo lắng hỏi: "Anh ấy có bị nghiêm trọng không!"
Dù đêm qua anh đối xử tàn nhẫn với cô như vậy nhưng dù sao cô vẫn là vợ của anh, cô yêu anh, cô không thể làm ngơ được.
Y tá trưởng trả lời: "Đầu bị tổn thương và chấn động nhẹ. Hiện vết thương đã được xử lý".
Nghe tin chỉ bị chấn động nhẹ và không nguy hiểm đến tính mạng, Trần Nghiên Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Y tá trưởng, cảm ơn chị đã thông báo tin tức này cho em. Em sẽ đến ngay."
"Không có chi, chị cúp máy đây."
Nghe giọng điệu của Nghiên Nghiên, Y tá trưởng biết rằng cô ấy chắc chắn không biết đến người tình của Cung Thiếu Dương, đồng thời cảm thấy rất thông cảm cho cô.
Nếu cô đến đây rồi biết mọi chuyện, không biết còn có chịu đựng nổi không?
Dù là chỉ làm đồng nghiệp nhưng cô ấy không nói cho cô biết, cô ấy cảm thấy có lỗi.
Haiz!
Y tá trưởng thầm thở dài.
Trần Nghiên Nghiên cúp điện thoại thì lập tức bắt đầu mặc quần áo, cô ấy ra khỏi phòng, định nói chuyện này cho Vũ Đồng biết, nhưng chợt nhớ cô ấy vừa mới chợp mắt nên cô ấy không gọi cửa mà viết một mẩu tin nhắn dán trên cửa phòng cô ấy, sau đó cô ấy vội vàng ra ngoài.
Sáng sớm gọi xe không dễ, cô ấy vừa đi vừa gọi xe, đến bệnh viện đã sáu giờ rưỡi.
Lúc này, bệnh nhân và người nhà vẫn đang ngủ, chỉ có cô dọn dẹp đang tiêu trùng khử độc hành lang. Cô ấy rất quen thuộc với Bệnh viện Nam Thành nên rất nhanh đã tìm thấy Y tá trưởng.
Thấy cô ấy đến, Y tá trưởng muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng nói cho cô biết số giường mà Cung Thiếu Dương đang nằm.
Sau khi, Trần Nghiên Nghiên biết được giường bệnh Cung Thiếu Dương đang nằm, cô ấy lập tức chạy đi.
Khi Hạ Tuyết Oánh nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, cô ta liền xoay người nằm trên giường, nép vào trong vòng tay của Cung Thiếu Dương, đan chặt tay anh và cô ta lại với nhau rồi giả vờ như đang ngủ.
Trần Nghiên Nghiên mở cửa lao vào phòng bệnh, đập vào mắt cô ấy là cảnh tượng hai người họ đang âu yếm, thân mật nằm cạnh nhau.
Cô ấy sững sờ, trái tim đau như bị người nào đó xé toạc, nước mắt lập tức trào ra, tay buông thõng, túi trực tiếp rơi xuống đất.
Cung Thiếu Dương bị âm thanh đột ngột đánh thức, mở mắt ra liền bắt gặp khuôn mặt đau lòng đẫm nước mắt của Trần Nghiên Nghiên.
Tim anh ấy chợt thắt lại, anh muốn đứng dậy thì lại thấy Hạ Tuyết Oánh đang nằm trong vòng tay mình.
Thấy anh động đậy, Hạ Tuyết Oánh mở mắt ra, thay vì nhìn Trần Nghiên Nghiên đang đứng ở cửa, cô ta ôm lấy anh nói: "Thiếu Dương, tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Em thực sự rất lo lắng cho anh."
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy cảnh này, lòng như bị dao cắt, không chịu nổi nữa, quay người bỏ chạy!
"Nghiên Nghiên!"
Cung Thiếu Dương ngay lập tức đẩy Hạ Tuyết Oánh ra, đứng dậy đuổi theo Trần Nghiên Nghiên.
"Thiếu Dương!"
Hạ Tuyết Oánh nhìn thấy Cung Thiếu Dương đuổi theo Trần Nghiên Nghiên thì cũng lập tức đuổi theo.
Người đàn ông này, cô nắm chắc trong tay rồi!
Trần Nghiên Nghiên vừa khóc vừa chạy, nhưng cô không để ý rằng thuốc khử trùng bị cô quét dọn kéo chưa kịp khô, cô ấy bị trượt chân ngã mạnh xuống đất.
Thấy vậy, Cung Thiếu Dương đang theo sau, ngay lập tức đến đỡ cô.
Trần Nghiên Nghiên đẩy Cung Thiếu Dương ra, đau đến mức không muốn sống hét lên: "Cung Thiếu Dương, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu ôm người phụ nữ khác chạm vào tôi! Anh cút đi!"
Sau khi gầm lên những lời này, cô ấy yếu ớt dùng hai tay chống lên mặt đất để đứng dậy, nụ cười chua xót nở trên môi.
Đây là tình yêu của cô ấy, thật nực cười!
Cô ấy từng cho rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, một người đàn ông có thể dựa dẫm cả đời.
Nhưng cô ấy không ngờ rằng họ chỉ mới cưới nhau hơn một năm mà anh đã thay lòng đổi dạ.
Hèn gì anh ấy không về nhà hay đụng vào cô, vì bên cạnh anh đã có một người phụ nữ có thể thay thế cô.
Nếu đêm nay, Y tá trưởng không gọi cho cô ấy có lẽ cô ấy vẫn sẽ như một cơn ngốc ngơ ngác không biết gì.
Ha ha ha, cô yêu người đàn ông này đến chết đi sống lại nhưng cô chỉ là một trò đùa!
Thấy cô như vậy Cung Thiếu Dương vô cùng đau lòng: "Nghiên Nghiên, anh..."
Anh ấy muốn giải thích nhưng lời nói đã đến cổ họng nhưng anh lại đành nuốt xuống.
Anh ấy thực sự không còn mặt mũi nào để xin cô tha thứ cho chính mình.
Lúc này, Hạ Tuyết Oánh đuổi đến, nắm lấy cánh tay của Cung Thiếu Dương, nói: "Thiếu Dương, anh không muốn sống sao? Bác sĩ nói anh không được chạy, nếu không sẽ khiến tình trạng bệnh thêm trầm trọng."
"Ha!"
Nụ cười của Trần Nghiên Nghiên càng sâu, đáy mắt lộ ra sự tự giễu.
Dù nhìn thế nào, cô ấy cũng cảm thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Cung Thiếu Dương mới chính là vợ của anh ta.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên cười trong nước mắt, lòng đau khổ như bị xé nát. Anh hất tay Hạ Tuyết Oánh ra và bước đến gần cô, nói: "Nghiên Nghiên, anh xin lỗi!"
Là anh ấy không tốt, khiến cô đau lòng.
Hạ Tuyết Oánh nghe được Cung Thiếu Dương xin lỗi Trần Nghiên Nghiên, cô ta lập tức giả bộ không biết Trần Nghiên Nghiên, nói: "Thiếu Dương, cô ấy là ai, sao anh lại xin lỗi cô ấy? Chúng ta trở về phòng đi."
Nghe những lời lải nhải của Hạ Tuyết Oánh, Cung Thiếu Dương rất khó, hét lên: "Hạ Tuyết Oánh, cô im miệng cho tôi!"
Tại sao cô ta lại xuất hiện để rồi phá vỡ cuộc sống của anh?
Tại sao chứ?
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cung Thiếu Dương mắng mình, lập tức nhíu mày, xị mặt xuống: "Thiếu Dương, em sai rồi, anh đừng tức giận."
Cô ta không sợ Cung Thiếu Dương, cô ta chỉ cố làm ra bộ dạng này cho Trần Ngiên Nghiên nhìn thấy.
Cô ta muốn cố tình tạo cho cô giả tưởng, nói với cô rằng giữa cô ta và Cung Thiếu Dương có mối quan hệ thân thiết.
Nụ cười trên mặt Trần Nghiên Nghiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, cô ấy nhìn Cung Thiếu Dương nói: "Cung Thiếu Dương, chúng ta ly hôn đi!"
Câu nói “Chúng ta ly hôn đi” của Trần Nghiên Nghiên như một tiếng sét đánh thẳng vào trái tim của Cung Thiếu Dương, khiến anh sửng sốt không nói được lời nào.
Trần Nghiên Nghiên nghĩ rằng anh đã đồng ý, bi thương lại chảy ngược vào trái tim cô ấy, có một vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng cô.
"Tôi sẽ đưa Lạc Lạc đi! Chúc anh hạnh phúc!"
Nghiên Nghiên cố nén nước mắt, cố gắng nói ra những lời này, sau đó ôm ngực chạy đi.
Cung Thiếu Dương muốn đuổi theo, nhưng đôi chân như bị rút cạn sức lực không thể nào bước được. Anh ấy ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, đau lòng nhìn cô rời đi.
Khi Hạ Tuyết Oánh nghe Trần Nghiên Nghiên nói rằng cô ấy sẽ ly hôn với Cung Thiếu Dương, trong lòng cô ta có không biết là bao nhiêu vui mừng, lập tức đỡ Cung Thiếu Dương đứng dậy, nói: "Thiếu Dương, về phòng thôi."
Cung Thiếu Dương mặc kệ cô ta, như một con rối không có linh hồn, đi thẳng đến cửa bệnh viện.
Anh ấy đã vi phạm lời thề giữa họ, làm cho Nghiên Nghiên bị tổn thương như vậy. Anh còn mặt mũi nào mà ở lại bệnh viện mà dưỡng thương, người như anh bị chém trăm ngàn lần cũng không đủ!
"Thiếu Dương, anh đi đâu vậy!"
Nhìn thấy Cung Thiếu Dương lại muốn rời đi, Hạ Tuyết Oánh vội vàng đuổi theo. Hiện tại cô đã phá hủy thành công mối quan hệ giữa anh và Trần Nghiên nghiên, bước tiếp theo là bắt anh phải kết hôn với chính mình, vì vậy cô ta tuyệt đối không thể để anh đi.