Thôi Chân Hi cười chỉ về phía Trần Nghiên Nghiên, nói với tổ trưởng: "Tìm một chuyên viên giỏi, xoa bóp chân cho người này."
Trần Nghiên Nghiên mang thai, đi đứng mỏi mệt lại còn sưng vù, không thể dùng thuốc lung tung cho nên thích hợp nhất là xoa bóp chân.
Cô ấy mang thai bảo bối nhỏ cực khổ, cô phải giúp cô ấy thư giãn một chút.
"Vâng, cô Thôi."
Tổ trưởng đáp một tiếng, lập tức sai số Ba tới xoa bóp chân cho Trần Nghiên Nghiên.
Bởi vì cô ấy là phụ nữ có thai nên nằm trên giường bất tiện, cũng sẽ không thấy thoải mái, cho nên chuyên viên số Ba liền đề nghị cô ngồi trên ghế sa lon đi.
Trần Nghiên Nghiên cảm thấy ngồi trên ghế sa lon thoải mái hơn nên cũng đồng ý.
Thôi Chân Hi nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên cũng bắt đầu cởi giày rồi, nét mặt tươi cười như hoa nhìn về phía Tô Vũ Đồng, nghịch ngợm nói: "Tổng giám đốc Tô, cậu định xoa bóp chỗ nào vậy?"
Tô Vũ Đồng không hiểu lắm, nói: "Tớ ngày ngày ngồi trong văn phòng làm việc, luôn cảm giác xương cổ và sau lưng đều không thoải mái cho lắm, cậu nói như vậy phải xoa bóp ở chỗ nào?"
Cho tới bây giờ cô chưa từng để ai đấm bóp cho mình lần nào, nghe tổ trưởng kêu Chân Hi là cô Thôi, cô cảm thấy chắc hẳn Chân Hi thường xuyên đến đây cho nên muốn nghe cô ấy giới thiệu một chút.
Thôi Chân Hi cười cười nhìn về phía tổ trưởng nói: "Bảo người lần trước đấm bóp cho tôi đấm bóp cho cô ấy đi."
Cô đã thử qua, số Năm không tệ.
Tay nghề và sức lực đều rất nhẹ nhàng, thích hợp với Tô Vũ Đồng.
"Vâng, cô Thô."
Tổ trưởng đáp một tiếng lập tức sai số Năm bước ra khỏi hàng.
Tiếp đó Thôi Chân Hi cũng tự chọn một người, rồi cùng Tô Vũ Đồng vào phòng thay quần áo.
Sau khi các cô rời đi, Ái Lệ Ty và bà Cung đi tới, khi bà Cung nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên vác cái bụng bầu cũng ở nơi đây, còn để cho một người đàn ông bóp chân cho cô ấy thì sắc mặt lập tức sa sầm.
Bà ta nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên, Trần Nghiên Nghiên đương nhiên cũng nhìn thấy bà ta. Cô ấy vội vàng đứng lên, cung kính kêu một tiếng, "Mẹ!"
Bất kể bà ta có tỏ thái độ gì với cô thì bà ta vẫn là mẹ của Cung Thiếu Dương, cô phải kính trọng bà ta.
Bà Cung nghe thấy Trần Nghiên Nghiên gọi như vậy, tức giận nhìn cô, mắng: "Đừng không biết xấu hổ, ai là mẹ cô!"
Cho tới bây giờ bà ta đều không thừa nhận cô là con dâu của mình!
Bà ta đã biết Trần Nghiên Nghiên không xứng với con trai mình ngay từ đâu, không ngờ cô lại vác cái bụng bầu lại còn không đứng đắn, nơi này là nơi một phụ nữ mang thai như cô nên tới sao!
Trần Nghiên Nghiên bị mắng thì lập tức chảy nước mắt, trong lòng hết sức tủi thân, nhưng cô vẫn chịu đựng nói: "Con là vợ của Thiếu Dương, bất kể mẹ có nhận con hay không nhưng mẹ luôn là mẹ chồng của con, đứa trẻ trong bụng con sau này cũng phải gọi mẹ là bà nội."
Dù cho bà ta không thích mình đi chăng nữa, nhưng đứa trẻ trong bụng cô dù sao cũng là xương thịt của Thiếu Dương, là cháu ruột của bà ta.
Bà Cung nghe được lời cô nói, trong mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét, ánh mắt nhướng lên một cái đầy coi thường, "Phi! " một tiếng, tức giận nói: "Trong bụng cô mang con ai còn chưa biết được đâu! Đã mang bầu còn dám ra đây tìm đàn ông, vậy lúc chưa mang bầu thì sao, há chẳng phải là muốn trời à! Thiếu Dương đúng là bị mù mắt mới vừa ý loại người như cô!"
Bà Cung không thích Trần Nghiên Nghiên, cho nên nhìn cô chỗ nào cũng ghét, mắng chửi cũng không kiêng nể gì.
Bà ta không ưa Trần Nghiên Nghiên, không biết Thiếu Dương nhìn trúng điểm nào của cô nữa!
Trần Nghiên Nghiên bị bà ta mắng oan, nước mắt gần như muốn rơi xuống: "Mẹ, xin mẹ đừng đổ oan cho con, con không không có làm ra chuyện không đàng hoàng như mẹ nói, đứa trẻ trong bụng con đúng là của Thiếu Dương."
Sao bà ta lại muốn đổ oan cho cô!
Trước khi cô quen biết Thiếu Dương, ngay cả tay của đàn ông cô còn chưa nắm nữa là.
Tại sao bà ta lại nói cô như vậy?
Trong lòng Trần Nghiên Nghiên cực kỳ khó chịu.
Khóe miệng bà Cung hơi cong lên, bà ta nói: "Tôi đổ oan cô? Sự thật đang ở ngay trước mắt, cô còn muốn chối!"
Chính mắt bà ta nhìn thấy, việc này còn có thể nhầm lẫn hay sao!
Trần Nghiên Nghiên sốt ruột, cả người khẽ run, "Không phải như vậy đâu ạ!" Sau đó nhìn về phía chuyên viên ở một bên, nói: "Anh mau giải thích giúp tôi một chút đi."
Cô thật sự không phải đến đây tìm đàn ông, mà là cô cùng Vũ Đồng và Chân Hi đi ra ngoài chơi.
Chuyên viên số Ba nghe được Trần Nghiên Nghiên nói vậy, lập tức nói với bà Cung: "Thưa bà, bà thật sự đã hiểu lầm rồi, chị gái này chẳng qua là khách của tôi mà thôi, hôm nay chúng tôi mới gặp nhau lần đầu tiên."
Người tới câu lạc bộ này đều không phải là người bình thường, anh ta không muốn đắc tội với bọn họ, cho nên có hiểu lầm gì thì anh ta phải nhanh chóng nói rõ.
"Ha, bớt nói dối đi! Anh cho rằng anh nói như vậy là tôi sẽ tin hay sao? Ăn cướp có ai lại tự nhận mình là ăn cướp đâu!"
Bà Cung tỏ thái độ với chuyên viên số Ba, dạy dỗ anh ta xong lại quay sang bắt đầu dạy dỗ Trần Nghiên Nghiên, "Trần Nghiên Nghiên, cô lấy tiền của con tôi ở đây nuôi trai bao, cô có xứng đáng với nó không!"
Bà Cung làm ầm ĩ như vậy, nhanh chóng thu hút một đám người kéo tới hóng chuyện.
Mọi người không biết sự thật của câu chuyện, bị lời của bà Cung dắt mũi, lập tức bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với Trần Nghiên Nghiên.
"Không phải chứ, mang thai còn đến đây tìm người đàn ông, cắm sừng chồng mình."
"Nhìn dáng vẻ cô ta đáng yêu đơn thuần, thì ra là loại người đó!"
"Tôi ghét nhất chính là loại đàn bà lăng loàng tắc nết này, bản thân còn đang mang bầu mà ra ngoài nuôi trai, thật là không biết nghĩ cái gì trong đầu!"
". . ."
Cho tới bây giờ Trần Nghiên Nghiên chưa từng bị người khác mắng những lời khó nghe như vậy, cả người đều cảm thấy không ổn, nhìn mọi người xung quanh lải nhải không ngừng, cô chỉ cảm thấy bụng co rút một cái, sau đó đau đớn vô cùng.
Bà Cung nhìn thấy nhiều người đứng về phía bà ta như vậy, trong lòng hết sức thoải mái, nhìn Trần Nghiên Nghiên mắng tiếp: "Nhìn thấy chưa, ánh mắt mọi người sáng như tuyết, không cho cô chối bay chối biến, cô nghe kỹ cho tôi, tôi sẽ bắt Thiếu Dương ly hôn với cô! Biết điều thì đồng ý, nếu không tôi nhất định sẽ để cho cô đẹp mặt!"
Sau khi bọn họ kết hôn, bà ta cả ngày buồn bực không vui, vẫn là Chu Lệ Đồng thông minh, cô ta nói với bà ta kết hôn rồi thì sợ cái gì, còn có thể ly hôn kia mà.
Bà ta nghe thấy Chu Lệ Đồng nói vậy, cảm thấy rất đúng, vì vậy vẫn đang tìm cơ hội, hôm nay rốt cuộc cũng để cho bà ta bắt được!
Trần Nghiên Nghiên, cô chiếm vị trí vốn không thuộc về cô thì bây giờ cũng là lúc cô trả con trai lại cho tôi rồi!
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời của bà Cung, bị đả kích nặng nề, lấy tay ôm bụng nói với bà ta: "Không, con sẽ không ly hôn!"
Tại sao bà ta lại luôn muốn chia rẽ bọn họ!
Bây giờ bọn họ cũng kết hôn rồi, con cũng có, bà ta lại vẫn muốn bắt bọn họ ly hôn, cõi đời này tại sao có thể có loại mẹ chồng lòng dạ độc ác như vậy!
Bà Cung nghe thấy Nghiên Nghiên dám can đảm từ chối như vậy, sắc mặt sa sầm: "Tốt nhất cô nên đồng ý đi, nếu không một đồng tôi cũng sẽ không cho cô! Đừng tưởng rằng tôi không biết cô quấn lấy con trai tôi là vì cái gì!"
Nghe thấy lời này của bà ta, người hóng chuyện lại bắt đầu rối rít nhằm vào Trần Nghiên Nghiên, mắng những lời khó nghe.
Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hi thay quần áo xong, từ trong phòng thay quần áo đi ra thì nghe được tiếng ồn ào bàn tán. Các cô nghe tiếng nhìn sang thì thấy tiếng ông kia lại đến từ khu vực đấm bóp, trong lòng hai người lập tức căng thẳng, nhanh chóng chạy tới.
Chen vào trong đám người, các cô liền nhìn thấy bà Cung, bà ta đang xụ mặt, hừng hực khí thế nhìn Trần Nghiên Nghiên, mà Nghiên Nghiên thì đau đớn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
"Bà Cung, sao bà lại đáng ghét như vậy chứ!"
Thấy vậy, Chân Hi lập tức chạy tới trước mặt bà Cung, tức giận quát một tiếng, đấu khẩu với bà ta.
Các cô chỉ rời đi có mấy phút mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Những lời mắng của những người vây xem kia, cô chắc chắn là do bà già này cố ý làm ra!