Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 346




Cố Xuân Mính đảo mắt qua, nhìn thấy trên phong bì thư bất ngờ viết chữ toà án Giang Thành, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, liền bắt lấy bì thư, nhanh chóng lấy đồ vật bên trong ra.

Sau khi cúi thấp đầu nhìn xem, bà ta sững sờ.

Lệnh gọi!

Lại có thể là lệnh gọi của toà án!

“Xoảng!”

Cố Xuân Mính đập lệnh gọi xuống bàn, hận không thể xé tờ giấy đi, nói: “Đáng ghét, tên Mộ Diệc Thần đó lại dám tố cáo mẹ!”

Sao anh dám đối đầu với bà ta như thế!

Jenny Mộ, nhất định là Jenny Mộ chỉ anh làm như vậy.

Con đĩ, Jenny Mộ bà là con người hèn hạ!

Nhìn bà ta tức giận hổn hển, Cố Nhã Nhã lập tức nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, giữ gìn sức khoẻ, anh nhất định sẽ mời luật sư tốt nhất cho mẹ.”

Tính mẹ nóng nảy, nếu như vội vàng vậy thì không hay rồi.

Đều trách nhà Mộ Diệc Thần đó, cô ta hận chết bọn họ.

Nghe Cố Nhã Nhã nói sẽ mời luật sư tốt nhất cho mình, Cố Xuân Mính càng kích động hơn, nhìn sang Cố Triều Tịch, “Mẹ mặc kệ con dùng cách nào, huỷ bỏ vụ kiện cáo này cho mẹ!”

Nếu như vụ kiện tụng thuê côn đồ đánh người này diễn ra, mặt mũi của bà ta sẽ giấu đi đâu?

Thân phận của bà ta lại cao quý, làm sao có thể có liên quan cùng những tên côn đồ đánh thuê đó.

Nhìn thấy bà ta kích động như vậy, Cố Triều Tịch nói: “Mẹ, con đã khuyên mẹ ngay từ đầu rồi mà mẹ lại không nghe!”

Bây giờ chuyện đã xảy ra bà ta mới nghĩ đến hậu quả có phải là đã quá muộn rồi không?

Đối phương là Mộ Diệc Thần, anh ta rất hận mẹ mình, muốn anh ta rút lại đơn kiện là rất khó.

Từ bé đến lớn, tại sao bà ta lại luôn khiến anh rất khó xử vậy!

Nếu như lúc đó bà ta không xung động như vậy, chuyện này vốn dĩ sẽ không xảy ra.

Đối với thái độ của Cố Triều Tịch, Cố Xuân Mính cực kì không hài lòng, “Bây giờ con nói chuyện này thì có tác dụng gì, con chỉ cần thực hiện chuyện mẹ vừa nói là được rồi!”

Năng lực của anh ta bà ta hiểu, nếu không thì cũng sẽ không giao Đại Phong cho anh ta sớm như vậy, chỉ cần anh ta dùng tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.

Cố Nhã Nhã cũng không muốn mẹ bị giam, nói với Cố Triều Tịch: “Anh, anh mau nghĩ cách đi, anh vừa nhìn thấy chỉ mới một đêm qua mẹ đã tiều tuỵ thành ra bộ dạng gì rồi, anh cũng không nhẫn tâm đúng không?”

Trong lòng Cố Triều Tịch cực kì không biết làm sao, anh ta thật sự không muốn quản, nhưng lại không thể không quan tâm, nhìn Cố Xuân Mính nói: “Mẹ, chuyện này con sẽ nghĩ cách, nhưng xin mẹ từ nay về sau đừng làm những chuyện cực đoan như vậy có được không?”



Bà ta như vậy khiến anh ta thực sự rất khổ tâm.

Nếu không liên quan đến Vũ Đồng, anh ta có lẽ sẽ không bận tâm, nhưng nó lại tình cờ liên quan đến cô.

Đối với những lời Cố Triều Tịch nói, Cố Xuân Mính không kiên nhẫn nói: “Cố Triều Tịch con đang dạy dỗ mẹ sao! Có phải con cũng hy vọng Mộ Diệc Thần giúp người phụ nữ đó báo cáo mẹ!”

Trong lòng anh ta chỉ có người phụ nữ Tô Vũ Đồng kia, nhưng bà ta là mẹ ruột của anh ta!

Từ trước đến nay đến một câu an ủi anh ta cũng không có, bây giờ mở miệng ra là dạy dỗ bà ta, thực sự là hoàn toàn không tôn trọng bề trên.

Đau lòng, thật sự khiến bà ta đau lòng!

Cũng không biết con yêu tinh kia đã cho nó ăn thứ bùa mê thuốc lú gì vậy?

Cố Triều Tịch thấy bà ta nóng nảy, càng không biết phải làm sao, “Mẹ, nếu như mẹ đã không nghe vậy con cũng không muốn nói nhiều nữa, con đi đây.”

Anh ta dạy dỗ bà ta ở chỗ nào?

Anh ta hy vọng Mộ Diệc Thần tố cáo bà ta lúc nào?

Bà ta lại liên quan đến vết thương trên đầu Vũ Đồng.

Người rõ ràng không đúng là bà ta, sao lại làm như thể chuyện sai của bà ta giống như là anh làm vậy.

Có phải là cả đời này anh ta mãi mãi chỉ là con rối trong mắt bà ta, bà ta sẽ vui sao?

Trong lòng Cố Triều Tịch vừa phiền muộn vừa buồn bực, và còn có chút uất ức, tâm trạng cực kì khó chịu.

Tại sao mẹ mình lại khác với mẹ người ta như vậy!

Cố Triều Tịch càng nghĩ càng chán nản, bước đi không quay đầu lại.

Cố Nhã Nhã nhìn Cố Triều Tịch rời đi, lập tức nói với Cố Xuân Mính một câu, “Mẹ, mẹ nhất định không được tức giận với anh, đây cũng không phải là lỗi của anh, đều là do Tô Vũ Đồng kia mê hoặc anh.”

Tất cả đều là tại Tô Vũ Đồng kia!

Trước đây không có cô ta, mối quan hệ của mẹ và anh tuy lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không như thế này.

Cố Xuân Mính nghe Cố Nhã Nhã nói vậy, trong lòng được an ủi đôi chút, bà ta nói: “Vẫn là Nhã Nhã nhà ta hiểu chuyện, không giống như anh con, đầu óc mê muội, không phân biệt được người nhà với người ngoài.”

Anh ta không giúp bà ta thì thôi đi, lại còn chỉ tay dạy dỗ bà ta, thật sự làm bà ta tức chết mà.

Cố Nhã Nhã nắm tay Cố Xuân Mính nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để Tô Vũ Đồng kia sống tốt!”

Nếu không phải vì cô ta, người nhà bọn họ cũng sẽ không như ngày hôm nay.

Mẹ cũng sẽ không ở trong này!



Anh trai cũng sẽ không khó xử, tâm trạng cũng sẽ không khó chịu.

Mẹ và anh là người quan trọng nhất của cô ta, Tô Vũ Đồng kia làm ảnh hưởng mối quan hệ của bọn họ, khiến bọn họ không vui, cô ta nhất định sẽ khiến cô cũng không vui.

“Nhã Nhã, thật sự không uổng công mẹ thương yêu con.”

Cố Xuân Mính nghe Cố Nhã Nhã nói vậy, trong lòng rất cảm động, nắm chặt tay cô ta.

Bây giờ bà ta cảm thấy bản thân nhận nuôi dưỡng Cố Nhã Nhã thật sự là điều vô cùng đúng đắn.

“Mẹ, mười năm trước, khi con lần đầu tiên nhìn thấy mẹ đã có cảm giác thân thiết, những năm này, mẹ đối với con tốt như vậy, ai dám không lễ phép với mẹ, con tuyệt đối sẽ không để cho cô ta như ý.”

Cố Nhã Nhã thề thốt nói.

“Được, xứng đáng là con gái ngoan của mẹ.”

Cố Xuân Mính bị cô ta làm cho cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Cố Nhã Nhã nhìn thấy giọt nước mắt trong đáy mắt bà ta thì cảm thấy cực kì đau khổ, trong lòng càng hận Tô Vũ Đồng. Cô ta an ủi Cố Xuân Mính một lúc, sau đó liền rời khỏi cục cảnh sát, bắt xe đi đến Tô thị.

Bên khác, sau khi Cố Triều Tịch rời khỏi cục cảnh sát thì đến thẳng Hoa Thành, anh ta muốn đi đàm phán với Mộ Diệc Thần, anh ta không tin anh ta đưa ra điều kiện của Đại Phong, Mộ Diệc Thần sẽ không động lòng.

Cố Triều Tịch bước vào Hoa Thành, đi thẳng đến thang máy lên tầng hai mươi hai, Ngải Mễ thấy anh ta đến thì lập tức đứng lại, kinh ngạc gọi một tiếng, “Tổng giám đốc Cố?”

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Cố Triều Tịch đến Hoa Thành.

Thật sự là quá bất ngờ.

Hai công ty mặc dù cạnh tranh ngầm nhiều năm nhưng tổng giám đốc của hai công ty lại chưa bao giờ qua lại chính thức với nhau.

Chạm mặt cũng chỉ vì công việc hoặc là hoạt động gì lớn lắm.

Cố Triều Tịch bỏ qua sự kinh ngạc của cô, nói: “Tôi muốn gặp tổng giám đốc Mộ của các cô.”

Ngải Mễ biết chuyện sự cố xảy ra lần này của Hoa Thành có liên quan đến Đại Phong, thái độ không thoải mái cho lắm, cô nói: “Anh đợi một chút, tôi vào nói với tổng giám đốc một tiếng.”

Mặc dù thân phận của Cố Triều Tịch rành rành ở đó, nhưng cô ấy là nhân viên của Hoa Thành, tất nhiên nên cần làm việc phải làm của mình.

Cố Triều Tịch đến đây tìm Mộ Diệc Thần là để nói chuyện đàm phán, cái anh ta cần nhất bây giờ là sự nhẫn nại, bèn nói một chữ, “Được.”

Ngải Mễ nghe anh ta nói vậy thì bước ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Mộ, nhẹ n

Mục đích anh ta đến đây rất rõ ràng, chuyện này không còn gì để nói.

Chính vì thủ đoạn vô đạo đức của Cố Xuân Mính, bây giờ người tiêu dùng ô tô năng lượng mới đều gọi điện đến cho bộ phận nhân viên tiêu thụ đến cháy máy, bộ phận bảo trì của cửa hàng 4s bên kia đã bị chặn hai đến ba ngày, may mắn thay anh đã sớm giải quyết được nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Hoa Thành.

Cố Xuân Mính tự mình tìm phiền phức như vậy, anh tuyệt đối sẽ cho bà ta biết tay.