Xuống tầng, bà ta không hề ra ngoài gọi Okun ngay, mà mở khoá, đẩy cửa nhà kho ra.
Bà ta đã đợi hơn 1 năm rồi, trong lòng ngày nào cũng bị thù hận giày vò, bây giờ đã đến lúc gặp mặt Tô Vũ Đồng rồi!
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng động ở cửa kho, lập tức ngước mắt lên nhìn, vừa nhìn sắc mặt liền biến đổi, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc:
-Lâm Yên Nhiên, sao lại là bà?
Cô vốn tưởng đây chỉ là một vụ bắt có thông thường, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, chuyện này có liên quan đến Lâm Yên Nhiên.
Bà ta nhắm được mình từ khi nào chứ?
-Tô Vũ Đồng tao chưa chết, có phải mày rất thất vọng đúng không?
Lâm Yên Nhiên từ trên nhìn xuống Tô Vũ Đồng, khoé miệng nhếch nhẹ, đáy mắt cuồn cuộn sự hận thù sâu sắc.
Tô Vũ Đồng luôn cho rằng bà ta đã chết, vốn không thể nào ngờ được có một ngày bản thân và Niên Niên lại rơi vào tay bà ta, cô quá hiểu Lâm Yên Nhiên rồi, từ độc ác này không đủ để miêu tả hết con người bà ta, sợ bà ta sẽ làm hại Niên Niên, vậy nên nói với bà ta:
-Kẻ thù của bà là tôi, trẻ con vô tội, bà thả thằng bé đi! Có gì bất mãn cứ xông tới tôi đây này.
-Ha ha ha!
Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng liền lớn tiếng cười:
-Tô Vũ Đồng mày thật ngây thơ, mày tưởng mày nói như vậy tao sẽ thả Mộ Niên ra sao? Tao nói cho mày biết chắc chắn không thể nào đâu! Mày và con trai mày không đứa nào chạy được hết! Mày khiến con gái tao đau khổ chẳng buồn sống, khiến cho Tô Thành Kiệt biến thành điên điên dại dại, khiến cả nhà tao ly tán, những thứ này tao đều sẽ trả lại từng chút từng chút một cho mày!
Bà ta vốn là quý bà cao quý, bị rơi vào bước đường như ngày hôm nay, toàn bộ đều là nhờ Tô Vũ Đồng tặng, sao bà ta có thể tha cho cô và con trai cô được!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của Lâm Yên Nhiên phút chốc liền giận dữ:
-Lâm Yên Nhiên, bà còn có mặt mũi tìm tôi trả thù à, ngày hôm nay bà lưu lạc đến vùng đất này, hoàn toàn là do bà tự làm tự chịu!
Nếu không phải bà ta ra tay bẩn thỉu ác độc như vậy với mình trước, sao cô phải trả thù lại!
Mỗi người cô trả thù đều là đúng người đúng tội.
Lâm Yên Nhiên thấy Tô Vũ Đồng ở thế yếu, lại còn dám thách thức bà ta:
-Tô Vũ Đồng mày cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, mày lên giọng cái gì? Không muốn con mày ho chết, bây giờ quỳ xuống ngay cho tao!
Bà ta chính là muốn sỉ nhục cô cho thật đã!
Chà đạp mạnh mẽ cái cốt cách kiêu ngạo tự cho mình là đúng của cô dưới chân, thở một hơi ác độc trước.
Niên Niên nghe thấy lời nói của Lâm Yên Nhiên, chịu đựng sự đau đớn trên cơ thể, nhấc thân người nhỏ bé dậy, đôi mắt đỏ ửng mắng:
-Mụ xấu xa này, không cho bà ức hiếp mẹ tôi!
Cậu bé là con trai, cậu phải bảo vệ mẹ.
Lâm Yên Nhiên nghe thấy Mộ Niên chửi bà ta, lườm cậu cay độc:
-Thằng con hoang này, mày câm mồm cho tao!
Tô Vũ Đồng nghe thấy Lâm Yên Nhiên mắng Niên Niên, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt:
-Lâm Yên Nhiên miệng của bà bẩn tưởi như vậy, ngày nào cũng uống nước cống sao? Bà mới là con hoang, cả nhà bà đều là loại hoang dại.
Khi cô còn nhỏ Lâm Yên Nhiên chửi như vậy, bây giờ lại chửi con cô như thế, cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
Lâm Yên Nhiên thấy Tô Vũ Đồng lại dám nói như vậy với bà ta, giận dữ đi đến trước mặt cô, giật lấy tóc:
-Con đ.ĩ, miệng vẫn ghê gớm thật, tao xem mày lát nữa còn ngoa ngoắt thế nào được!
Nói rồi, liền lôi Tô Vũ Đồng ra bên ngoài khỏi nhà kho của phân xưởng, trói hai tay cô lên trên cần cẩu chuyển hàng, rồi kéo lên.
Hai tay Tô Vũ Đồng bị dây thừng trói lại, cơ thể lơ lửng trên không, bị kéo lên độ cao 5 6 mét.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đều thắt lấy hai cổ tay nhỏ bé của cô, lúc này sợi dây thừng trói tay như một lưỡi dao cứa vào cổ tay cô, đau đớn khiến cô nhíu mày.
-Hừ, mới thế đã đau rồi sao? Vậy thì lát nữa còn phải xé ruột xé gan đấy!
Lâm Yên Nhiên cười tàn nhẫn, quay người đi về phía nhà kho, mấy giây sau thì lôi Niên Niên ra.
-Bịch!
Bà ta vứt Niên Niên ngay trước mắt Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy Niên Niên bị ngã đau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng thằng bé lại không kêu lấy một tiếng, cắt chặt môi mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Yên Nhiên.
Trái tim phút chốc vô cùng đau đớn, nhìn Lâm Yên Nhiên mắng chửi:
-Lâm Yên Nhiên, bà còn là người không hả?
Con rắn độc này, Niên Niên bé như vậy, bà ta sao có thể xuống tay chứ!
Nghe thấy tiếng mắng chửi của cô, Lâm Yên Nhiên hung ác nhìn cô cười:
-Như vậy đã tức giận rồi, thực ra hôm nay tôi có chuyện chôn giấu mười mấy năm rồi muốn kể cho cô.
Nếu đã muốn trả thù, vậy thì bắt đầu từ đập vỡ ý trí của cô trước đi.
Tô Vũ Đồng vừa nghe vậy, trong lòng phút chốc có một dự cảm không lành, dữ dằn hỏi:
-Bà muốn nói gì với tôi?
-Ha ha!
Lâm Yên Nhiên cười điên cuồng, gương mặt đắc thắng:
-Cô muốn biết chiếc xe của bố mẹ cô tại sao lại xảy ra tai nạn không?
-Lẽ nào là bà động tay động chân?
Tô Vũ Đồng mặt hầm hầm, hận không thể đem ánh mắt hoá thành lưỡi dao, đâm thẳng vào lồng ngực của bà ta.
Cô đã quá hiểu Lâm Yên Nhiên, bà ta nói như vậy, thì chắc chắc chuyện này có liên quan đến bà ta!
-Ai dô, khá thông minh đấy, chính là tao làm ra đấy!
Bây giờ bà ta đã lưu lạc đến vùng đất này rồi, còn có gì mà không thể nói chứ.
Tô Vũ Đồng tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe thấy chính miệng bà ta thừa nhận, vẫn khó mà chấp nhận được, mặt đỏ gay trừng mắt nhìn Lâm Yên Nhiên, mắng lớn:
-Bà là một con quỷ! Sao bà có thể độc ác đến vậy!
-Độc ác? Ha ha ha!
Lâm Yên Nhiên cười, cười đến chảy cả nước mắt, điên cuồng nói:
-Mày tưởng bố mẹ mày tốt đẹp sao, tao nói cho mày biết, nếu không phải tao ra tay trước, thì người chết chính là tao rồi!
-Bà nói láo!
Tô Vũ Đồng không muốn nghe Lâm Yên Nhiên bôi nhọ bố mẹ mình, lớn tiếng quát mắng.
Sự chế giễu trên khoé miệng Lâm Yên Nhiên ngày càng đậm:
-Tao nói láo? Vậy là mày không hiểu bố mẹ mày rồi, bọn chúng không từ thủ đoạn nịnh bợ lừa lấy sự yêu chiều của ông nội mày, muốn bố mày trở thành người thừa kế, bọn chúng dựa vào cái gì chứ? Bác trai mày mới là con trai trưởng nhà họ Tô, gia sản thừa kế tất nhiên cũng phải do ông ấy kế thừa! Bố mày là cái thá gì!
Tiền và quyền lực là mạng sống của bà ta, bọn họ tranh với bà ta, chính là muốn lấy mạng bà ta rồi.
Cho nên bà ta dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, giở trò với xe của bố cô, làm một mũi tên trúng hai đích.
Không những trừ khử được bố mẹ Tô Vũ Đồng, mà còn làm Tô Chính tàn phế luôn, từ đó quyền lực ở Tô Thị rơi vào trong tay bà ta và Tô Thành Kiệt, bà ta được như mong muốn từ bà chủ lớn thành phu nhân tổng giám đốc.
Tô Vũ Đồng nghe thấy bà ta không những hại người, mà còn hạ thấp bố mẹ của mình, phẫn nộ gào lên:
-Ông nội không chọn bác trai làm người thừa kế chính là vì ông ấy không có năng lực không có bản lĩnh, chọn bố tôi là vì bố tôi đủ xuất sắc, bà bớt ở đó vấy bẩn bọn họ đi! Rõ ràng là bà ghen tức mới giết người , còn viện cớ cho bản thân! Lâm Yên Nhiên bà thực sự quá đáng thẹn rồi!
Cô lớn lên bên ông nội từ nhỏ, ông nội mỗi lần nhắc đến bố mẹ cô đều khen ngợi không ngớt, căn bản không hề giống như lời bà ta nói.
Tô Vũ Đồng bây giờ trong lòng hận Lâm Yên Nhiên đến chết rồi!
Nếu không phải do bà ta độc ác như vậy, bố mẹ cô đã không chết sớm đến thế, cô cũng sẽ khônng cô độc một mình chịu nhiều khổ cực đến vậy.
Tất cả những điều này là bị Lâm Yên Nhiên hại.
Lâm Yên Nhiên nghe thấy Tô Vũ Đồng phản bác bà ta như vậy, cả mặt mặt đều đen kịt lại, trừng mắt dữ tợn nhìn cô:
-Con đ.ĩ, mày lại dám nói lời như vậy với tao, xem tao xử lý mày thế nào nhé!