Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 268




Chú Ngô nhìn thấy Tô Vũ Đồng phải rời đi thì liền nói:

-Cô chủ, trong nhà đang hầm một nồi canh, cô uống xong rồi hẵng đi ạ!

Chú Ngô có thể nhìn ra được là cô chủ đang muốn trốn tránh cậu chủ.

Nhưng cậu chủ thì lại luôn đợi cô chủ, hiểu lầm bỏ trốn trước đây không phải là đã được giải thích rõ ràng vào tối hôm qua rồi sao?

Tại sao hai người họ vẫn còn giận nhau vậy?

Tô Vũ Đồng khẽ cười:

-Chú Ngô, để lần sau đi ạ, hôm nay cháu thật sự có việc, cháu xin phép về ạ!

Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng phải đi thì đã đưa tay lên vẫy tay chào mẹ của mình:

-Mẹ! Đi đường chú ý an toàn nhé!

Tô Vũ Đồng cười dịu dàng, vẫy tay với Niên Niên:

-Ừm, Niên Niên ngủ sớm đi nhé, bye bye.

Sau khi chia tay nhau thì Tô Vũ Đồng liền rời khỏi nhà họ Mộ.

Niên Niên nhìn chiếc xe của cô đi xa thì mới đi theo chú Ngô vào trong nhà.

Bà Mộ nhìn thấy Mộ Niên được chú Ngô dắt vào nhà thì trìu mến cười hỏi:

-Niên Niên về rồi sao, mẹ con đâu?

Niên Niên ngước đôi mắt to tròn lên rồi nói:

-Mẹ đi về để tăng ca rồi ạ.

Bà Mộ gật đầu, sắp cuối năm rồi nên công ty nào cũng đều rất bận.

-Bà nội ơi, con có chuyện cần nói với bà.

Niên Niên chăm chú nhìn và Mộ, đôi mắt tràn đầy sự nghiêm khắc.

Bà Mộ ôn hòa cười rồi để cậu bé ngồi lên đùi của mình:

-Bảo bối à, con muốn nói gì vậy?

Niên Niên rất ít khi mới lộc lộ biểu cảm như thế này nên bà Mộ đã rất tò mò không biết cậu bé rốt cuộc là có chuyện gì lớn cần nói với bà.

Niên Niên ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:

-Cái cô Châu Lệ Đồng đã cố ý kích động bà nội Cung để sỉ nhục mẹ của con! cô ta còn muốn chia rẽ quan hệ của bà nội Cung và chú Thiếu Dương, bà nội, con không thích cái cô Châu Lệ Đồng đó đâu! Cô chính là phù thủy trong chuyện cổ tích đó ạ!

Mỗi lần Châu Lệ Đồng nhìn thấy bà nội thì lại giống như chuột gặp phải mèo, cậu bé cảm thấy bà nộ nhất định có thể dạy dỗ được Châu Lệ Đồng.

Trẻ con thì sẽ không biết lừa gạt người khác nên khi nghe vậy thì bà Mộ đã cười nói với Niên Niên:

-Con yêu tâm, không một ai có thể làm cho Niên Niên nhà chúng ta không vui đâu! Bây giờ bà sẽ báo thù giúp con ngay đây!

Lần trước khi ở sân bay Vũ Đồng đã kể cho bà nghe về chuyện cô bị hạ thuốc nên bà đã luôn nhịn nhục ở trong lòng, không ngờ Châu Lệ Đồng lại dám ló mặt ra để tác oai tác quái rồi.



Bà hận nhất chính là người luôn tìm cách chia rẽ người khác nên ngay tối nay bà chắc chắn sẽ phải cho cô ta một bài học sâu đậm mới được!

Niên Niên nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, sau đó thì hôn vào má của bà nội một cái rồi ngọt ngào nói một câu:

-Bà nội vạn tuế!

Bà Mộ nhìn thấy Niên Niên vui thì bà cũng cảm thấy vui, sau đó thì lạnh lùng nhìn chú Ngô nói một câu:

-Ông đã biết nên làm gì để trừng trị người nhiều chuyện hay chưa?

Chú Ngô cung kính đáp:

-Bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!

Bà Mộ rất tin tưởng vào năng lực của chú Ngô nên rất bình tĩnh nói thêm một câu:

-Ừm, vậy ông đi đi.

-Dạ!

Chú Ngô nói xong thì lập tức lùi ra phía bên ngoài, tiếp đó thì đưa theo sáu người vệ sỹ cùng nhau rời khỏi nhà họ Mộ.

Sau khi ngồi lên xe thì chú Ngô liền lập tức gọi một cuộc điện thoại:

-Tiểu Chu, báo cáo điều tra vị trí hiện tại của Châu Lệ Đồng.

Vì khi trước bà chủ có kêu ông đi thu thập tài liệu đen của Châu Lệ Đồng, cho nên ông đã luôn để một định vị ở trên người cô ta để có thể theo dõi cô ta từ xa.

Ở đầu dây bên kia ngay lập tức truyền đến giọng nói của Tiểu Chu:

-Quản gia, cô ta và quản lý vừa mới rời khỏi khuôn viên Đế Cảnh và đi thẳng đến sân bay, hình như là đang rất gấp gáp.

Chú Ngô gật đầu, ra mệnh lệnh:

-Không còn cách nào khác, chặn cô ta lại, tôi đến ngay!

Bà chủ nói rằng tối ngay phải dạy cho cô ta một bào học thì nhất định là phải trong tối nay, ông sẽ không cho cô ta bất cứ sự may mắn nào đâu.

Dám chọc Niên Niên không vui rồi còn dám kích động người khác sỉ nhục cô chủ nhà họ, đúng là đáng chết mà!

-Rõ!

Tiểu Chu ở đầu dây bên kia đáp lại một tiếng dõng dạc.

Đường cao tốc của sân bay, Châu Lệ Đồng đang cầm hộp phấn để dặm lại phấn trên mặt của mình, chín giờ tối hôm nay cô phải đi đếnchương trình Tông Tông gấp, vìchương trình này trước mắt là nơi sẽ đem lại thu nhập cao nhất ở trong nước, 8 giờ 30 phút tối thứ sáu mỗi tuầnchương trình sẽ bắt đầu phát sóng, tiết mục của cô là 9 giờ 30 phút cho nên thời gian vừa đúng chuẩn.

Cô ta vừa chỉnh lại lông mày của mình, sau đó khi cô ta vừa bôi son thì chợt có một chiếc xe hiệu Jeep bất chợt vượt lên xe của họ, sau đó phanh gấp lại để chặn đường.

Người tài xế của cô ta bị dọa đến nỗi vội vàng phanh gấp chiếc xe lại, nhưng vì phản ứng chậm nến chiếc xe của họ đã đâm thẳng vào chiếc xe Jeep đó.

Đầu của Châu Lệ Đồng theo quán tính bị đập vào hàng ghế phía trước, son môi cũng bị cô kéo một đường từ môi cho đến tận tai, đường son đỏ chót trên mặt của cô ta nhìn giống như là một đường rách dài gớm ghiếc vậy.

Chị Lý cũng bị đập đầu vào ghế, đến khi lấy lại được tinh thần thì chị ta cũng quay sang để nhìn Châu Lệ Đồng thì đã bị giật mình một nhịp, kinh hãi hét lớn:

-Lệ Đồng, mặt của em!

Chu Lên Đồng nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của chị ta thì lập tức nhặt chiếc gương lên để soi lại mặt của mình, vừa nhìn một cái thì cô ta đã tức giận đều tím tái cả mặt rồi.

Cô ta phải mất đến hơn một tiếng đồng hồ, lấy ra bao tâm huyết để có thể trang điểm được thế này, vậy mà lại bị phá hỏng, sao cô có thể mang cái bộ dạng này đi gặp người khác đây!



Cô ta lấy trong túi sách ra một tờ giấy tẩy trang, tức giận lau đi vết son, sau đó thì trợn mắt nói với người tài xế:

-Ngây người ra đó làm gì, còn không mau đi xem thử là ai không có mắt như vậy chứ!

-Vâng, thưa cô.

Người tài xế lau đi giọt mồ hôi trên trán, nhanh chóng mở cửa xe để bước xuống, sau đó thì đi về phía người lái chiếc xe hiệu Jeep đó.

Ông ta vừa định mở miệng thì cách cửa của chiếc xe đó chợt mở ra, tiếp đó thì có một người đàn ông lực lưỡng bước xuống xe, sau đó thì giơ tay đẩy vai ông về phía sau, đẩy một cái lùi một bước, đẩy một cái lùi một bước:

-M.ẹ nó! Ông lái xe cái kiểu gì vậy! Ông bị Mù sao, xe của tôi bị chết máy rồi mà ông còn đâm vào được.

Vì quản gia Ngô đã căn dặn là phải kéo dài thời gian nên Tiểu Chu đành phải tạo ra một vụ sự cố giao thông mà thôi!

Bắt đầu như thế này, rồi đợi người của quản gia đến giải quyết là được rồi.

Người tài xế nghe vậy thì liền bốc hỏa, phẫn nộ nói:

-Cậu không bật đèn báo hiệu thì ai mà biết được là xe cậu chết máy chứ, hơn nữa cậu bất ngờ xông lên phía trước làm tôi không kịp chuẩn bị, bây giờ đầu xe của tôi bị móp thế kia, anh phải chịu trách nhiệm đi chứ!

Giá của chiếc xe này không hề nhỏ nên nếu anh ta không chịu đền thì có phải là muốn lấy mạng già của ông rồi không?

Tiểu Chu nghe vậy thì lại dùng ngón tay chọc vào người ông ta:

-Chịu trách nghiệm cái mông ấy, xe của tôi thì ai đền đây! Dù sao thì cũng là ông đâm tôi, nên hôm nay nếu không giải quyết ổn thỏa thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, dẫu sao tôi ở phía trước, ông ở phía sau thì trách nhiệm của ông nhất định sẽ lớn hơn rồi.

Người tài xế nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi, sau đó thì nói ngay với Tiểu Chu:

-Người anh em, cậu đừng kích động, cậu đợi chút để tôi đi hỏi sếp của tôi.

Chiếc xe của anh ta lái cũng không phải là tầm thường nên nếu báo cảnh sát thì nhất định là sẽ xuất hiện trên mặt báo rồi.

Cô chủ sợ nhất là phiền phức, cho nên ông vẫn nên nhịn nhục một chút thì hơn.

-Nhìn dáng vẻ của ông kìa, mau đi đi!

Tiểu Chu xua tay.

Dù sao thì anh cũng muốn kéo dài thời gian nên đã để ông ta đi hỏi.

Chị Lý nhìn thấy người tài xế quay lại nhưng chiếc xe phía trước thì lại vẫn chặn ở đó, nên đã nghiêm trọng hỏi:

-Chuyện gì vậy, sao tên đó lại không chịu nhường đường vậy, lẽ nào ông không biết là Lệ Đồng nhà chúng ta đang gấp gáp để lên kịp máy bay sao, nếu xảy ra chuyện gì thì ông có thể gánh được hết trách nhiệm không?

Người tài xế khó xử vô cùng nên đành nói:

-Chị Lý, chủ của chiếc xe đó nhất định nói rằng chúng ta đã đâm vào anh ta, anh ta còn nói nếu chúng ta không giải quyết cho anh ta thì anh ta sẽ báo cảnh sát, chị xem kìa?

Châu Lệ Đồng ngồi phía sau nghe thấy lời của người tài xế thì đã mất kiên nhẫn mà mắng mỏ:

-Sao ông vô dụng như vậy chứ, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm xong, nếu để anh ta báo cảnh sát thì tôi sẽ không để yên cho ông đâu! Đi qua đó, giải quyết hắn ta cho cẩn thận đi!

Người tài xế bị mắng đến mức uất ức vô cùng:

-Cô chủ, chuyện này tôi không thể giải quyết được.

Ông chỉ là một người tài xế nhỏ nhoi, ông không phải là sát thủ cũng không phải là vệ sĩ nên đâu thể đánh lại một người đàn ông lực lưỡng như vậy.