Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều

Chương 52: 52: Ngoại Truyện 4 Thiên Kim Hoàng Tiểu Di - Lá Ngọc Cành Vàng




Tiểu Di càng lớn ngày càng xinh đẹp, sắc sảo giống mẹ. Thời gian vậy mà trôi qua nhanh như gió thổi, chưa gì mà Tiểu Di Di bé bỏng ngày nào vẫn còn đòi trèo lên vai Hạo Thiên đã ở tuổi 17, độ tuổi tươi trẻ và tràn đầy năng lượng.

Cô có tính giống với Ngải My, là một cô công chúa ương bướng và cũng rất khó chiều. Mỗi khi đi học đều phải được đưa đón đúng giờ giấc. Tài xế riêng chỉ cần trễ 5p là sẽ đổi người khác ngay

"Mẹ! Đã trễ rồi thấy không? Ông ta lại đến đón con trễ"

Tiểu Di bực mình đứng khoanh tay lại nhăn nhó. Ngải My ngồi bên bàn cùng với Hạo Thiên, nhìn cô con gái cưng của mình mà nói

"Con ngồi xuống đợi một chút đi! Bây giờ chỉ mới là 7h thôi 7h30 con mới vào học lận mà?"

"Nhưng con"...

Hạo Thiên sợ rằng tính tình của con bé thế nào cũng làm Ngải My giận nên đã chen ngang vào, quyết tâm chiều lòng con

"Thôi được rồi! Để ba đưa con đi!"

"Yeah! Ba là tuyệt nhất!"

"Nịn quá rồi cô nương ơi!"

Hạo Thiên của bây giờ tuy tuổi đã ngoài 40, nhưng vẻ phong độ lịch lãm thì vẫn còn như ngày nào.

Ngồi trên xe được ba đưa đi học, Tiểu Di thi thoảng cứ nhìn ba mình cười mãi. Thấy con bé như vậy, anh liền cười hỏi

"Sao vậy? Mặt ba bị gì hay sao mà con cứ nhìn mãi thế?"

Con bé lắc đầu rồi cười thích thú

"Không có! Chỉ là con nhớ tới mấy tấm ảnh mà ba chụp chung với mẹ ngày trước! Ba mẹ của con, đúng là đẹp đôi thật!"

Anh nhớ đến những ngày tháng vui vẻ cùng vợ mình ngày trước, ngày mà họ nắm tay cùng nhau bước lên lễ đường. Kể từ lần đầu tiên gặp cô, đến lúc trưởng thành, cùng cô mặn nồng yêu thương, lúc cô sinh cho anh đứa con gái đầu lòng cho đến lúc trở thành cô dâu của anh. Giây phút nào đối với anh, cô cũng là người đẹp nhất. Nhớ đến đây anh liền không giấu nỗi sự hạnh phúc mà môi nở nụ cười.

Tiểu Di nhìn ba mình cười hạnh phúc như vậy, cũng đủ hiểu ba mẹ mình yêu nhau đến nhường nào. Con bé thốt lên

"Tuyệt thật! Ước gì sau này con cũng sẽ giống như mẹ, tìm được một người vừa đẹp trai lại vừa yêu mình nhiều giống như ba yêu mẹ vậy!"

Hạo Thiên nghe con bé nói xong thì phì cười,lắc đầu

"Nghịch ngợm! Bây giờ chỉ cần lo học hành cho ba là được rồi!"

"Tuân lệnh ba!"

...

Ngày ngày ở trường, Tiểu Di đều nhận được sự khen ngợi từ bạn bè đến thầy cô, họ đều khen con bé xinh đẹp tài năng.

Thật vậy, Tiểu Di biết đàn lại biết nhảy, tài năng hơn cả mẹ con bé ngày trước. Con bé được rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi, hết ngày này đến ngày khác, mỗi người lại có một kiểu theo đuổi khác nhau. Nhưng mục đích chung, đều là muốn chinh phục trái tim của người đẹp.

"Tiểu Di! Cậu xem kìa! Hôm nay cậu ta lại đến tỏ tình cậu đấy! Chắc lại là đem theo hoa rồi?"

Tiểu Di ngồi đọc sách bên bàn, nhìn người ta một cái cũng không. Cô bé chỉ cười nhạt nói

"Hoa thì có ăn được đâu?"

Lại một cô bạn khác nữa của Tiểu Di nhìn ra ngoài cửa hóng chuyện, lát sau lại đưa tin tới

"Lại là cậu bạn tặng sữa hôm trước kìa!"

"Mình không thích uống sữa đâu!"

[..]

Hôm đó, cả ngày đi học của Tiểu Di nào là được tặng hoa, tặng sữa, tặng cả những món đắt tiền như túi xách, hàng hiệu, quần áo, giày dép. Nhưng cô bé đều từ chối. Lẽ ra một cô gái trẻ trung sành điệu như Tiểu Di phải yêu thích những thứ đó mới phải. Cô bé đều không thích, cứ như đã tìm được một niềm vui thích mới của riêng mình.

Vừa về nhà đã không ăn uống gì, Tiểu Di chào ba mẹ rồi chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại. Căn phòng ngủ của cô bé đầy những sắc hồng xinh đẹp và rất nhiều thú bông. Tiểu Di nhảy thẳng lên giường nằm xuống, lấy điện thoại ra gọi

"Alo? Thiên Bình? Hôm nay đi học thế nào rồi nhóc? Có ổn không đấy hả?"

Thiên Bình chính là đứa con trai thứ hai của Dieo và Ellina sau Ruby, nhỏ hơn Tiểu Di 2 tuổi. Cậu tuy chỉ mới 15 tuổi thôi nhưng đã là soái ca của trường, con nhà người ta được bao nhiêu cô gái theo đuổi. Cả hai học trái buổi nhau, đến bây giờ đợi Thiên Bình đi học về, cô bé mới gọi.

Từ trong điện thoại, vọng ra một giọng nói lạnh lùng boy

"Ổn! Mà cũng không ổn lắm!"

Tiểu Di lôi ra mấy con thú bông ôm vào người, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cau mày hỏi

"Trả lời vậy là sao? Sao chị biết được chứ?"

"Thì là như vậy đấy! Em phải ăn cơm rồi! Chị cũng ăn đi!"

Cô bé có chút giận, ném đám thú bông sang một bên, nảy người lên một cái rồi ngồi bật dậy, dứt khoát đáp trả

"Không ăn"

Nghe thấy tiếng cười khẩy một cái của Thiên Bình, cô càng không muốn ăn hơn. Cậu cứ là như vậy, tính tình không giống ba cũng không giống mẹ, cứ trơ trơ như khúc gỗ. Ba Dieo của cậu đâu phải người như vậy? Còn mẹ của cậu, mặc dù có chút nóng tính, nhưng cũng rất hoà đồng. Thảo nào hồi còn nhỏ khi đi học, Thiên Bình còn bị trêu là con nhà hàng xóm được nhặt về nuôi.

Cô bé im lặng không trả lời. Lát sau, cậu em trai lạnh lùng kia mới lên tiếng nói, giọng đầy ẩn ý

"Chị không xuống nhà ăn cơm là hối hận đấy nhé?"

"Không ăn đấy! Lẽ nào em biết hôm nay nhà chị ăn món gì à?"

"Thì nói vậy đấy! Không xuống là sẽ hối hận"

Tiểu Di cúp máy ngang, ngồi trong phòng mặt hầm hầm như đang suy nghĩ gì đó. Mãi đến một lúc lâu, cô bé mới chịu thay đồ xuống lầu ăn cùng ba mẹ. Cô bé cũng muốn xem, hối hận là hối hận chuyện gì. Chỉ sợ cậu Thiên Bình đó lại nói quá lên.

Vừa chạy xuống lầu, Tiểu Di đã vui vẻ chào

"Ba! Mẹ! Con xuống rồi đây!"

Cô tung tăng chạy đến bên bàn ăn, lúc này Hạo Thiên mới giới thiệu vị khách đến nhà chuẩn bị ăn cơm từ nãy đến giờ, chỉ đợi mỗi mình cô bé. Khi cánh tay ba cô vừa đưa ra, nhìn theo mới đơ cả mặt khi đó là người quen

"Nhìn xem! Ai đến đây thăm con này!"

"Chào chị! Em đợi chị từ chiều!"