Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 987-988




Chương 987

 

Các cô mới vừa xuống máy bay, không nghĩ tới chú An lại gọi điện thoại tới.

 

Giọng ông ấy vội giống như có chuyện không đến được.

 

“Cậu chủ, không… không xong rồi.”

 

“Sao vậy?”

 

Cố Thành Trung nhíu mày, tính tình chú An chững chạc nhất mà cũng có lúc rối loạn đúng mực.

 

“Không thấy ông chủ đâu.”

 

“Cái gì?”

 

“Tối ngày hôm qua có khách đêm khuya đến thăm muốn gặp ông chủ. Ông chủ lên xe, nửa tiếng sau đi ra thì sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, sau đó trở lại. Sáng sớm hôm nay tôi đi gọi ông ấy rời giường nhưng trong phòng hoàn toàn không có người.”

 

“Tôi đã cho người giám định bước đầu, hẳn là đã có người tới nhưng không có dấu vết đánh nhau. Bây giờ tôi cũng không biết ông chủ đang ở đâu””

 

“Ông ấy đã gặp ai?”

 

“Tôi không biết, chỉ là sau khi ông chủ về lại than thở và còn đến thư phòng một lúc lâu. Lúc tôi bưng trà đi vào thấy ông chủ nhìn chăm chằm bức vẽ trên tường thật lâu, khóe mắt có chứa nước mắt”

 

“Tiếp tục tra đi, tôi sẽ lập tức về ngay” Cố Thành Trung vội vã cúp điện thoại, lôi kéo tay cô mà không kịp nói một câu.

 

Hứa Trúc Linh biết đã xảy ra chuyện.

 

Trở về nhà, không khí trong nhà hết sức nghiêm trọng.

 

Anh xông vào thư phòng, trong phòng chỉ có một bức vẽ, đó là hình kết hôn của bố và me.

 

Cố Đình Sâm cảm thấy mỗi ngày mình làm việc nhiều hơn ngủ, hơn nữa nhắm mắt lại cũng không nhìn thấy cái gì nên đặc biệt treo bức hình ở đối diện cái bàn trong thư phòng để bảo đảm mỗi lần mình nhìn lên đều có thể thấy mẹ cười.

 

Rốt cuộc ông đã gặp cố nhân nào mà buổi tối lại đi viếng mẹ.

 

Chỉ có ngày giỗ của mẹ ông mới đứng một mình lâu ở trong thư phòng.

 

Chú An mở camera ra, chỉ có thể tra bảng số xe tới trước cửa, rốt cuộc bên trong có ai thì đều không biết.

 

Mà sáng sớm hôm nay xe được phát hiện ở trung tâm báo.

 

hỏng, ngay cả vân tay cũng không để lại!

 

Chuyện này luôn được tiến hành bí mật nhưng tin tức lại lan truyền nhanh chóng.

 

Trong vòng một tiếng sau khi anh trở về, đột nhiên tin tức Tổng giám đốc tiền nhiệm của Cố Linh biến mất được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

 

Có người nói là kẻ thù tìm tới cửa.

 

Cũng có người nói ông ấy thương tiếc người vợ đã mất mà đi theo.

 

Đủ loại cách nói.

 

Lúc nhà họ Cố sắp hết đường xoay xở thì Cố Thiện Linh gọi điện thoại về nói Phó Minh Tước nói cho anh ấy biết Cố Đình Sâm không sao, ông vẫn còn sống.

 

Mà lệnh chết của anh ta cũng hoàn toàn được xóa bỏ.

 

Xóa bỏ lệnh chết chỉ có một lý do, đó là người có địa vị cao hơn Phó Minh Tước ra lệnh tha một lần.

 

Phó Minh Tước là người khống chế hắc đạo, ai mà ở trên anh ta?

 

“Tin tức có thể tin không? Vậy anh ta có nói khi nào bố trở về không?”

 

“Ba ngày sau.”

 

“Sao anh ta biết?”

 

“Phó Minh Tước không nói, chỉ nói ba ngày sau sẽ tự đưa bố về. Sau khi anh ta nói cho anh biết chuyện này xong thì không nói gì nữa, hôm nay anh cũng không liên lạc được. Anh ta nói anh ta nợ Hứa Trúc Linh nên lần này nhất định sẽ che chở bố trở về.”

 

“Thế lực sau lưng Phó Minh Tước rất lớn, thậm chí anh nghỉ ngay từ đầu anh ta đã là người của Diên. Cho nên đầu nhập vào Lance chỉ vì theo dõi mỗi một hành động của anh ta mà thôi”

 

“Ý anh là Diên mới là người thao túng sau màn?”

 

“Sau khi .Josh rời đi anh đã dần dần tỉnh táo lại, anh nghĩ tới nghĩ lui phát hiện ra rất nhiều chuyện đều có gì đó không đúng. Thực lực của nhà họ Phó chủ yếu là Đà Nẵng, nhưng khi đến tay Phó Minh Tước, anh ta vì bệnh của con gái mà thường xuyên hoạt động ở London. Mọi người đều biết anh ta tìm bác sĩ trị bệnh, nhưng những mấy năm nay lại lén tiếp nhận quá nhiều thế lực biên cảnh”





Chương 988

 

“Thế lực hải tặc của vùng biển hai nước, phần tử khủng bố, còn có vài thợ săn tiền thưởng quốc tế. Lúc anh xem tài liệu thì hết sức khiếp sợ, không nghĩ tới Phó Minh Tước đã phát triển đến địa vị mạnh như vậy. Nếu anh ta muốn đối kháng với nhà họ Cố thì đã sớm có trăm ngàn cơ hội ám sát nhưng lại mãi không có động tĩnh'”

 

“Sau đó Lance chết, phu nhân muốn gài tang vật đổ tội cho Phó Minh Tước, người có trong đó đều không phải là phu nhân phái đi mà là Diên. Diên muốn giết người diệt khẩu! Phó Minh Tước lại không hề có một hành động trả thù nào đối với người muốn giết mình, anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sau lại anh phát hiện sau khi Diên tiếp quản Kettering thì cục diện chính trị London đã xảy ra thay đổi rất rõ ràng. Những thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng có Kettering che chở lại trắng trợn hơn, hiện nay khiến cho Charles hết sức nhức đầu”

 

“Cho nên Diên mới là cấp trên của Phó Minh Tước, lệnh chết của anh ta cũng là Diên xóa bỏ?”

 

“Hẳn là như vậy, chúng ta đều đánh giá Diên quá thấp rồi.

 

Chúng ta đều cho là cậu ta biến thành dáng vẻ như bây giờ là do bị ép bất đắc dĩ. Bây giờ suy nghĩ lại cậu ta mưu tính sâu xa và đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ cho mình. Hiện nay, thế lực cũ của phu nhân đều đã bị cậu ta thu vào tay, cánh chim càng ngày càng đầy đặn, đã đến địa vị không thể rung chuyển”

 

“Người như thế tốt nhất đừng trở thành kẻ địch, lòng dạ sâu đến không thể tưởng tượng nổi.”

 

Cố Thiện Linh nói lời thấm thía.

 

Cố Thành Trung nghe vậy thì híp mắt.

 

“Vậy nếu như người như thế cứ muốn làm kẻ địch của chúng ta thì sao?”

 

“Vậy chỉ có thể dốc sức ứng phó, làm việc tàn ác và tuyệt tình hơn cậu ta. Một kích tất trúng, quyết không thể có bất kỳ do dự và nể mặt nương tay”

 

“Tốt nhất là cậu ta có thể bảo đảm bố bình yên vô sự, nếu không đời này đừng mong chúng ta chịu để yên”

 

Hiện giờ Cố Thành Trung chỉ có chờ!

 

Ba ngày trôi qua, một chiếc xe dừng ở trước cửa nhà.

 

Cửa xe mở ra, ông cụ còng lưng chống gậy lảo đảo nghiêng ngã đi xuống.

 

Hứa Trúc Linh không thể tin được đây là Cố Đình Sâm, tuy ông lớn tuổi nhưng rất tinh thần, thân thể cũng rất tốt, sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp mà đã biến thành dáng vẻ giống như ngọn đèn dầu khô cạn này.

 

Cố Thành Trung vội vàng đi tới đỡ ông, anh phát hiện ông cực kỳ gầy.

 

“Phó Minh Tước, rốt cuộc anh đã làm gì bố tôi?”

 

“Tôi không làm gì cả”

 

“Vậy sao ông ấy lại thành ra thế này?”

 

“Khụ khụ, không liên qua đến cậu ấy, bố rất khỏe, bố chỉ mệt mỏi” Cố Đình Sâm ra mặt nói chuyện giúp Phó Minh Tước khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

 

“Chàng trai, cậu về đi”

 

Ông xua tay thúc giục Phó Minh Tước rời đi, sợ Cố Thành Trung gây phiền phức cho anh ta.

 

Anh ta gật đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Trúc Linh.

 

Mà cô lại rũ mắt xuống vội vã tránh đi.

 

Đời này cô không muốn gặp lại Phó Minh Tước nữa.

 

Anh ta là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, anh ta cũng là đao phủ gián tiếp hại chết con cô!

 

Phó Minh Tước thu lại ánh mắt, ánh mắt trở nên máu lạnh vô tình, anh ta lên xe rời đi.

 

“Bố, rốt cuộc bố sao vậy?”

 

“Khụ khụ, bố không sao, dẫn Thanh Viên tới phòng bố, bố muốn làm quen với nó.”

 

“Thanh Viên?” Cố Thành Trung càng ngày càng không hiểu nổi ông cụ.

 

 

 

Ông cụ dường như đã già đi rất nhiều tuổi, không còn sức mở miệng nói chuyện nữa, nhưng một khi nhắc tới Thanh Viên, hai mắt mờ đục của ông cụ lại như phát sáng.

 

Cố Thành Trung không hỏi thăm gì nhiều, chỉ dắt cậu ta qua đó.

 

Cố Đình Sâm nằm trên giường, ông không còn sức đứng dậy nữa, Thanh Viên đứng bên cạnh giường giương đôi mắt tò mò nhìn ông. Ánh mắt cậu ta dần dần dời sang đống đồ ăn vặt để trên bàn, trong mắt lóe lên tia khát vọng, nhưng tại một nơi xa lạ khiến cậu ta có chút dè dặt và cẩn thận.

 

Cố Đình Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, ông nở nụ cười hiền lành: “Muốn ăn à?” Thanh Viên gật đầu, nhưng một giây sau lại lắc đầu nguầy nguậy.