Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 691




Chương 691: Chồng à

Cô mút kẹo que, có chút luống cuống tay chân.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồ ăn vặt cô ăn cũng ăn đủ rồi, Cố Thành Trung mới mở miệng nói.

“Nghĩ xem làm như thế nào dỗ anh đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”

“Anh Thành Trung, là em sai rồi, anh người lớn không nên để trong lòng quá, bỏ qua cho em đi được không?”

Cố Thành Trung không đáp lại, thờ ơ.

Cô thật cẩn thận kéo cổ áo anh, đáng thương nói: “Em… em đút anh ăn kẹo được không? Cái kiểu miệng đối miệng?”

Cô chỉ có thể làm như vậy có được không?

Nhưng, Cố Thành Trung vẫn không đáp lại, lái xe một đường thẳng về phía trước, không có ý muốn dừng lại.

Những cái này đều không được, xem ra là thật sự tức giận rồi, sớm biết vậy đã không xong việc rồi điện thoại liên hệ tốt hơn sao?

Một hai phải ở trước mặt Cố Thành Trung kích thích anh, nhưng lại đem chính mình hại chết.

Cô lắp bắp nói: “Anh Thành Trung… anh lần này tức giận lớn như vậy, em cũng không có biện pháp. Nếu không… anh đánh em mắng em đi? Em lần sau sẽ không dám nữa..”

Đúng lúc này, xe đột nhiên dừng lại, Cố Thành Trung mở miệng nói cắt ngang lời nói của coi: “Nơi này không cho đỗ xe trái quy định, em có thể hôn anh”

“Ách..”

Cô trợn mắt há hốc mồm.

Loay hoay nửa ngày, là đang tìm vị trí đỗ xe?

“Thế nào? Em đã quên em vừa mới nói gì š? Muốn lật lọng sao?”

Anh bất mãn nhìn thoáng qua, nếu cô dám đổi ý, liền đem cô đánh gấy giống như chân chó.

€ô vội vàng lắc đầu, ngược lại sáp qua.

Thân mình còn chưa hoàn toàn tới gần, Cố Thành Trung đã ôm chặt lấy cô, hôn nồng nhiệt đến thật lâu sau đó, làm cho cô không thể nào. chống đỡ.

Thật lâu sau mới tách ra, Cố Thành Trung nhíu mi mắt nói: “Tại sao anh cảm thấy vẫn chưa hết giận nhỉ, lại một lần nữa”

“Hả? Em thiếu oxy…”

Nhưng mà căn bản không cho cô cơ hội phản kháng, anh lại một lần nữa hôn tới Đến cuối cùng, cái miệng nhỏ của Hứa Trúc Linh thành công sưng lên Cô nhanh chóng che miệng, hai mắt đắm lệ mông lung nhìn anh: “Đừng hôn nữa, nếu lại chờ thêm một chút buổi tối sẽ không thể ăn lẩu”

“Em còn muốn ăn lẩu sao?” Cố Thành Trung hung hăng nhíu mày, một tay day nhẹ huyệt Thái Dương.

“Em muốn ăn lẩu với anh, ăn đủ các loại hương vị, lẩu uyên ương, còn có lẩu que xiên…”

“Còn gì nữa?”

Anh nheo mắt, tiếp tục truy hỏi.

“Còn muốn thêm nữa hả?” Cô bị hỏi đến nghẹn họng, nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, nhịn không được híp mắt, vui vẻ nói: “Cơm nước xong, muốn cùng anh ra đường, tay trong tay, giống như vậy”

Cô cầm chặt bàn tay to của Cố Thành Trung, mặc kệ tương lai thế nào, giờ phút này…cô không muốn buông tay anh ra, chỉ muốn quý trọng tất cả những gì trước mắt, mỗi phút mỗi giây đều tốt đẹp vô cùng.

“Đi bộ về nhà, trên người toàn là mùi lẩu, cùng nhau tắm rửa, sau đó đi ngủ”

“Muốn ôm anh, chui vào trong lòng ngực anh, để anh vuốt đầu em. Trên người của anh có hương bạc hà nhàn nhạt, bởi vì anh không thích mùi nước hoa nam, trong nhà sữa tắm là hương bạc hà. Anh ôm ấp rất ấm áp, ôm rất có cảm giác an toàn”

“Em không biết đêm tân hôn của chúng ta là như thế nào, nhưng khẳng định là không thoải mái, không sao chúng ta có thể đem mỗi một đêm đều sẽ trở thành đêm tân hôn”

“Cố Thành Trung, anh có chịu không?”

Cô nâng lên khuôn mặt ôn nhu, trong mắt có ánh sáng, lấp lánh rực rỡ dừng ở trên người anh.

“Được”

Anh trở tay cầm tay nhỏ của cô, dùng sức như vậy, cầm lấy phảng phất giống như bắt được toàn thế giới.

Hai người lái xe đến sân bay, có thể quay về.

Trên đường, cô nhịn không được tò mò, dò hỏi: “Josh và Diên có thật là anh em ruột không? Vì sao phu nhân lại bất công nhiều như vậy? Lúc…anh hai xuất hiện, cả người phát hoảng, chỉ thiếu điều không có giết người, thật đáng sợ”

Cố Thành Trung nghe được lời này, ánh mắt thâm sâu.

Trong lòng anh, thế nhưng Josh đã đạt tới bực này?

“Em còn nhìn thấy gì?”

“Phó Tây Du mang em tới đây, nói rằng bọn họ là vì em, phu nhân muốn giết em diệt khẩu. Em chỉ thấy Josh vết thương chồng chất, còn Diên nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì”

“Phó Tây Du… Không đơn giản”

Cố Thành Trung có chút tự tin.

Một người có thể tự do ra vào dinh thự.

Kettering, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ.

Tử lệnh cuối cùng của đời trước mà anh nhận được là lấy tính mạng của cả nhà họ Cố, chủ nhân đời trước của tố chức xã hội đen và nhà họ Cố có thâm cừu đại hận gì, mà lại hạ tử lệnh như vậy.

Tử lệnh là như thế nào?

Người đứng đầu gia tộc đương thời không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, cả đời này cũng không thể thỏa mãn, nên phát ra tử lệnh.

Nếu có người kế thừa vị trí tiếp theo, chủ gia tộc đời trước sẽ lập tức nổ súng tự sát, đố máu tại chỗ, chứng minh quyết tâm của mình.

Người kế vị mới nếu như trong thời gian quy định vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải bị đuổi giết ra ngoài, lại tìm người kế vị thích hợp khác, lập lại một vòng tuần hoàn.

Phó Tây Du tiếp nhận tử lệnh như vậy, đáng ra phải gấp rút hành động, nhưng mà anh ta đến bây giờ cũng chưa có động tác chân chính nào, điều này là vì sao?

Anh mặt mày ủ dột, Hứa Trúc Linh nhịn không được xoa xoa lông mày anh, tò mò hỏi: “Anh suy nghĩ cái gì đó, nghĩ đến nhập tâm như vậy? Cơm máy bay em đều đã ăn xong rồi, anh cũng không biết?”

“Ăn ít một chút, chút nữa còn tiếp tục ăn khác, cái này không thể ăn nhiều, đừng chiếm dạ dày”

“Vân là chồng hiểu em!”

Hứa Trúc Linh nũng nịu nói, sáp lại ôm lấy cánh tay Cố Thành Trung Cố Thành Trung nghe được lời này, thân mình cứng đờ, vội vàng hỏi: “Em kêu anh là cái gì?”

“Chồng? Chúng ta không phải đã kết hôn sao? Cho dù không có giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng sao, người ngoài không biết.

Nhưng hôn lễ lớn đến mức mọi người đều biết, người ở Đà Nẵng đều biết em là bà Cố, như thế nào? Anh còn muốn không nhận?”

Cô nhướng mày nhìn về phía Cố Thành Trung.

“Làm sao lại không nhận, em kêu rất dễ nghe, kêu lại vài tiếng xem nào”

“Hừ… thật biến thái, em không muốn”

“Không phải là vợ chồng sao? Có cái gì thẹn thùng? nhanh nào, nếu không lúc xuống khỏi máy bay sẽ không có lấu để ăn”

“Chồng à, em muốn ăn lẩu, ba phần thịt vịt hai phần thịt bò, nhiều thịt!”

Cô lật mặt thật nhanh, một chút nguyên tắc mấu chốt cũng không có.

Anh cười nhéo chóp mũi cô, chính vì cô đơn thuần như vậy anh mới muốn bảo vệ cô cả đời.

“Vậy vợ à, chờ chúng ta xuống máy bay liền có thể ăn”

Vợ.

Một chữ này trầm thấp gợi cảm quanh quẩn bên tai, cô còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Bọn họ rốt cuộc cũng đã trở thành vợ chồng, chỉ là… Không có trói buộc bởi pháp luật.

Cố Thành Trung… Có phải hay không ngay từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị thật tốt để vứt bỏ cô, một mình ngang ngạnh chuẩn bị.

Trong thế giới đau khổ của anh, trước nay đều không có bóng dáng của cô, cô không biết chính mình nên cảm động, hay là nên khổ SỞ.

Cô cười vui vẻ, đôi mắt đều híp lại thành một đường thẳng.

Nhưng trong lòng..

Có một vết thương, đang từng chút từng chút bị xé to ra, cuối cùng biến khe rãnh thành vực sâu, còn có người rải muối trên miệng vết thương, làm cô đau chết đi sống lại.

Anh chỉ nguyện cùng cô đồng cam, nhưng lại không biết cô cũng muốn cùng anh cộng khổ!

Cô vòng qua ôm lấy cánh tay Cố Thanh Trung, gắt gao ôm vào trong ngực, nói: “Chồng à, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh”

“Anh cũng vậy”

“Ừm..”

Cô thấp giọng đáp, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, trên thực tế là muốn che đi nước mắt nơi khóe mắt. Nếu anh biết em yêu anh, tại sao…

Phải để cho em đường lui, mà anh chỉ có một một đường chết, cứ đi về phía đó?