Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 592




Chương 592

“Vậy thì… em sẽ trở lại lúc sáu giờ và ăn cơm với anh đúng giờ, được chứ?”

“Một ngày ba bữa.”

“Bữa trưa cũng vậy sao?”

“Anh sẽ phải xe tới đón em. Nếu nhà họ Ngôn không chế có thêm một đôi đũa, anh cũng sẵn lòng đến nhà họ Ngôn cùng em ăn cơm.”

“Ay…”

“Anh làm như vậy sẽ bị người ta gọi là bám vợ dó…”

“Sợ cái gì? Các thành viên ban giám đốc của nhà họ Cố đều nói anh bám vợ mà. Bám vợ thì có làm sao đầu, không phải sao? Anh chỉ làm bám mỗi mình em thôi, anh cam tâm tình nguyện ”

Sau khi anh gần như nói hết ra những bực bội, một bàn tay lớn trực tiếp kéo cô vào Cả ngày nay anh không được gặp cô gái nhỏ này. Kỳ nghỉ đông cô không phải đến lớp, hai người bọn họ cơ bản là ở cạnh nhau cả ngày lẫn đêm, thường xuyên dính lấy nhau,

Hiện giờ đã khai giảng, cô thường xuyên đến thư viên tìm tài liệu, còn anh cũng bận việc của tập đoàn. Anh chỉ đợi khoảng thời gian nghỉ ngơi để được quấn quýt bên cô nhưng mà muốn nhìn thấy bóng hình của cô gái nhỏ này thật sự rất khó, trong lòng cô chỉ nhớ thương đến mẹ nuôi của mình.

Tất nhiên mẹ nuôi quan trọng, nhưng chồng sắp cưới không quan trọng sao? “Cần ăn cơm rồi, dạ dày anh không tốt.”

Cô vùng vẫy, không muốn anh ôm chặt hơn.

“Đừng nhúc nhích, đã một ngày không gặp em rồi, anh rất nhớ em, muốn ôm em, để yên như này một lát thôi.”

“Anh còn chưa ôm đủ sao?”

“Không đủ, cả đời cũng không đủ.”

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn rất có từ tỉnh, giống như một bản nhạc du dương chậm rãi về đêm. Nó quanh quần bên tai, giống như một âm thanh ma quỷ thâm nhập vào tại vậy.

Lời nói của anh chân thành và dễ chịu hơn bất kỳ lời yêu thương nào khuôn mặt xinh xắn của cô hơi ứng hồng. Dù hai người có thân thiết như thế nào, nói những lời âu yếm ra sao thì khi ngủ cũng nhau, cô vẫn không thể kìm chế được nhịp tim của mình tăng nhanh, gương mặt đỏ bừng lên. Đồng thời, anh cũng chưa bao giờ có thái độ không trân trọng cô.

Anh yêu cô một cách trắng trợn, trước sau đều cưng chiều cô như bầu vật. Cô không biết nói những lời yêu đương vì có khá nhút nhát và dè dặt, nhưng cô cũng chưa bao giờ ngừng yêu anh.

Một trái tim, dường như vì anh mà càng có sức đập hơn.

“Thấy em gần đây rất mệt mỏi, em thường xuyên ra ngoài sao?”

“Vâng, bác sĩ khuyến cáo mẹ nuôi không nên ngồi ở nhà suốt ngày, cần ra ngoài phơi nắng, sinh hoạt điều độ.”

“Ngôn Minh Phúc có đi cùng hai người không?”

“Thỉnh thoảng có đi nhưng phần lớn thời gian đầu là em và mẹ nuôi đi cùng nhau, có tài xế đưa đón với lại đi đến mấy chỗ cũng không xa lắm “Thật không?”

Cổ Thành Trung có chút đăm chiêu, Ngôn Minh Phúc yêu Thẩm Thanh nhiều như vậy, vợ ông ấy đang mang thai, ông ấy có thể yên tâm khi để bà ấy ra ngoài sao? Anh hơi đau đầu, cảm thấy có chút không hiểu, day nhẹ huyết Thái Dương.

“Ăn cơm đi.”

Ngày hôm sau, sau khi Hứa Trúc Linh đến trường kiểm tra thông tin, cô đã đến nhà họ Ngôn nhưng không ngờ lại nhìn thấy Bạch Minh Châu trên đường. Cô ta đã đi du lịch ở nước ngoài hơn mười ngày, hai người không có liên lạc gì cả.

Gọi điện cho cô ta thì điện thoại của cô ta luôn trong trạng thái tắt máy. Nếu Cổ Thành Trung không điều tra và xác nhận rằng cô ta sống rất tốt thì chỉ sợ cô đã gọi điện báo cảnh sát mất rồi.

Cô nhìn thấy bóng lưng của Bạch Minh Châu, xác nhận mình không nhìn nhầm, bèn vội vàng đi theo cô ta vào trung tâm thương mại.

Cô ta đang mua sắm.

Hứa Trúc Linh tiến lên nói: “Minh Châu? Thật sự là cậu sao? Tại sao cậu trở về lại không nói cho tớ biết Cậu trở về được bao lâu rồi?”

“Cậu vẫn coi tớ là bạn à?” Bạch Minh Châu nhìn về phía Hứa Trúc Linh, ngón tay cô ta hơi cứng lại, giọng nói run rẩy, rời rạc.

“Làm ơn đi, chúng ta vẫn luôn là bạn của nhau, được không? Cậu có ổn không?”

“Rất tốt, trở về dọn nhà, một lát nữa sẽ Biển. Tờ đã nói chuyện với chủ, thím rồi.”

“Cậu thật sự phải rời khỏi Đà Nẵng sao?

Trái tim Hứa Trúc Linh khẽ run lên.

“Đà Nẵng không có gì tốt để lưu luyến cả “Vậy tớ thì sao? Có cô chủ, ở nơi này có bốn năm đại học của cậu, có căn nhà cho thuê, có công việc đầu tiên mà cậu làm và có cả tình yêu của cậu…”

“Thôi, tớ có thể vứt bỏ những thứ đó. Tớ sẽ có bạn mới, người yêu mới, cứ như vậy đi…”

Bạch Minh Châu lạnh giọng ngắt lời cô, cô ta không muốn đề cập thêm gì nữa.

“Minh Châu, rốt cuộc tại sao cậu lại trở nên như thế này? Cậu đang giấu tớ điều gì đó? Cậu bị ép buộc phải không? Cậu và Ôn Mạc Ngôn không phải “

“Tớ không hiểu tớ không thích Ôn Mạc Ngôn, tớ vứt bỏ anh ta thì có làm sao? Chẳng lẽ bỏ mặc người khác là phạm pháp sao? Tớ giết người hay đốt phá nhà cửa? Cậu có thể đừng liên tục đề cập đến vấn đề đó nữa được không?”

Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì Bạch Minh Châu đã lớn tiếng cắt ngang, giọng nói cô ta rất trở lại Điện lớn khiến người qua đường chú ý. Lúc này Bạch Minh. Châu mới nhận ra mình đã mất kiểm soát, có là dứt khoát kéo cô đi.

Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Bạch Minh Châu đột ngột dừng lại, xoay người ôm chặt lấy cô.

“Tớ xin lỗi… Trúc Linh, tớ không biết tớ đang làm gì cả. Tớ điên rồi, tớ thật sự bị điên rồi, tớ vừa mới mắng cậu. Tớ không cố ý, xin cậu hãy tha thứ cho tớ Đôi vai cô ta run lên, giọng nói cũng nghẹn lại.

Cô ta đang khóc…

Trái tim Hứa Trúc Linh đau đớn kịch liệt, bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt nhẹ phía sau lưng cô ta, cô nhẹ giọng nói: “Cho dù cậu giả bộ tốt như thế nào, tớ vẫn có thể cảm giác được cậu không nói thật, cậu đang rất buồn bực. Cậu chia tay với Ôn Mạc Ngôn hẳn là có nguyên nhân khác nhưng nếu như cậu không chịu nói cho tớ biết, tớ cũng sẽ không ép buộc cậu. Tớ cũng sai, tớ rất muốn biết nỗi niềm giấu kín không nói nên lời của cậu, muốn giúp cậu chia sẻ nhưng tớ đã quên cậu có thói quen giữ bí mật trong lòng.”

“Bạch Minh Châu mà tớ biết là người có thể tự kiểm soát mọi thứ, là người sẽ càng ngày càng mạnh. Lúc đầu còn cứng rắn với Nguyên Doanh như vậy, nhưng cậu đã sớm thoát ra rồi. Hiện tại cầu cũng có thể làm được, nếu cậu muốn chữa thương thì không cần phải trốn đi một mình, cậu có thể tìm tớ và tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

“Trúc Linh… Chỉ có cậu hiểu tớ, nhưng tớ không thể nói cho cậu, tớ không thể nói cái gì cả. Cậu tin tưởng tớ, tớ sẽ không thương tổn Ôn Mạc Ngôn, khi nãy mất bình tĩnh với cậu chỉ là vô tình thôi.” Cô ta chất vật nói, đôi mắt đẫm nước mắt.

Hứa Trúc Linh gật đầu chắc chắn. Có câu nói về cùng hay, dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người. Cô và Bạch Minh Châu ở bên nhau lâu như vậy, nếu chỉ vì chuyện tình cảm của cô ta với Ôn Mạc Ngôn mà chối bỏ cô ta thì tình bạn nhiều năm như vậy của hai người có khác gì hoa nhựa đầu? “Tớ tin tưởng cậu. Vậy cậu có thể nói cho tớ biết, câu và Ôn Mạc Ngôn… còn có thể quay lại được không?”

“Không thể quay lại, mãi mãi không thể quay lại được nữa rồi…”

Bạch Minh Châu bối rối quỳ sụp xuống đất, lấy tay che kín mặt. Chống đỡ đến bây giờ cô ta đã đủ mệt mỏi, bị Hứa Trúc Linh nhìn thấu tâm tư, ngay cả ngụy trang cô ta cũng cảm thấy mệt mòi. Cuối cùng, dứt khoát bùng phát tất cả khi chỉ có một mình, có tà mạnh mẽ chúng để không để rơi lấy một giọt nước mắt. Đôi mắt khô khác và thậm chí một chút ẩm ướt cũng không có. Cô ta không thể khóc, không thể để bản thân chặt vật, phải luôn giữ vững sự mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ… vứt bỏ mũ sắt và áo giáp của mình, cô ta chỉ muốn trở thành một người đào ngũ.

Hứa Trúc Linh chỉ có một biện pháp ngốc nghếch đề trị đau buồn đó chính là ăn đồ ngọt. Cô đã mua rất nhiều bánh ngọt cho Bạch Minh Châu, cô ta ăn ngẫu nghiến từng chiếc một. Cô ta không đói, chỉ là muốn kìm nén vị đẳng chất trong cổ họng.

Nhân viên bán hàng và những người qua đường đều kinh ngạc nhìn Bạch Minh Châu. Cô ta không để mình khóc thành tiếng, cô ta chỉ có thể liều mạng nhất từng chiếc bánh ngọt vào miệng nhưng vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi như những hạt ngọc bị đứt sợi.

“Khu khu…” Cô ta nghẹn ngào, họ dữ dội, sắc mặt trở nên đỏ bừng, sau đó nên thốc nôn thảo vào thùng rác.