Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 576




Chương 576

“Vậy chúng ta cũng chịu bỏ tay thôi, em cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi một lát nữa anh sẽ đến thăm em.”

Cổ Thành Trung đưa cô trở về phòng, sau đó lại đi tìm Ôn Thanh Hoàn.

Trên mặt cô ấy hằn in năm dấu bàn tay vô cùng dễ “Lấy hết tất cả khổ nhục kể ra đi.” thấy “Ôn Mạc Ngôn nghe lời chị nhất, rất kính trọng chị. Nếu không thì cậu ấy sẽ không thể nào từ bỏ ý định đầu.

“Chị và Bạch Minh Châu tinh kế rất tốt, cố ý khiển cho cậu ấy nghe thấy những lời kia, sau đó lại dùng thần mạo hiểm, chịu một cải tắt buộc cậu ấy hạ quyết tầm kết thúc phần tình cảm này”

“Thanh Hoàn, tôi chưa từng nghĩ chị sẽ như thể này, quá ác liệt, quá tuyệt tình rồi”

Cổ Thành Trung thản nhiên nói, anh nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp giảo hoạt kia của cô ấy Trong mắt anh, Ôn Thanh Hoàn vẫn luôn là một người tự nhiên hào phóng.

Kể từ khi nào cô ấy lại không chứa thủ đoạn, tỉnh kế vô số chuyện như vậy chứ,

Ôn Thanh Hoàn nghe nói như vậy, cũng biết anh khinh thường bản thân mình.

Cô ấy cười khổ nói: “Thật ra thì mấy năm trước tôi đã như vậy rồi, có phải rất bất ngờ không? Quen biết nhau nhiều năm như vậy mới nhìn rõ được bộ mặt thật của tôi?”

“Không bất ngờ, tôi biết trong lòng chị cũng không chịu nổi, chị cũng hy vọng Ôn Mạc Ngôn có thể hạnh phúc, tìm một người thật lòng yêu mình. Nhưng mà… vị trí đứng đầu nhà họ Ôn, chị không có quyền lựa chọn “

“Mỗi một người đều có trách nhiệm của riêng mình, tôi phải bảo vệ người thân của tôi. Ngược lại tôi thì chẳng sao cả, chỉ là khổ cho Bạch Minh Châu mà thôi, phí hết công sức diễn kịch với tôi, chia tay với Ôn Mạc Ngôn, xích mích với Hứa Trúc Linh, em ấy mất quá nhiều thứ, tôi không phải phải đền bù như thế nào. Tôi thiếu nơ am ấy một ân tình, sau này có cơ hội sẽ trả lại Cô ấy nhức đầu để trán, thống khổ nhắm mắt lại “Cậu đi ra ngoài đi, chỉ muốn một mình yên lặng một chút “Bây giờ hối hận, vẫn còn đường lui đấy.

Cô Thành Trung xoay người đi tới cửa, do dự một chút rồi nói.

Ôn Thanh Hoàn không nhịn được bật cười: “Cậu đang cho chị một con đường lui hay cho chính bản thân mình đường lui đây? Thật ra thì cậu cũng sợ sau này sẽ đối mặt với sự lựa chọn khó khăn này đúng không? Chị chỉ giúp cậu cảm nhận được cảm giác này trước thời hạn một chút mà thôi. Cậu hy vọng chi tác thành cho bọn họ, cũng hy vọng chị có thể khích lệ cậu, sau này cậu có thể sống dài lâu với Hứa Trúc Linh.”

“Nhưng mà thực tế rất tàn khốc, có một số việc không phải do cậu không muốn quan tâm thì có thể vô ưu vô lọ đầu. Đây là chuyện nhà của nhà họ Ôn chúng tôi, cậu không cần giúp đỡ chị. Mỗi một bước đi, chỉ đều sẽ không hối hận, mũi tên bắn đi sẽ không quay đầu lại, biết chưa?”

Ôn Thanh Hoàn thành khẩn nói.

Giọng nói sâu kín của cô ấy rơi vào bên tại Cổ Thành Trung, đánh vào linh hồn anh giống như đang muốn nói cho anh biết điều gì đó,

Mũi tên không quay đầu lại?

Rốt cuộc Ôn Thanh Hoàn muốn ám chỉ mình cái gi?

Anh luôn cảm giác trong lời nói của cô ấy có hàm ý, thế nhưng cuối cùng lại không thể hiểu nổi đó là cái gi.

Anh trở về phòng, Hứa Trúc Linh đang mơ thấy ác mộng.

Bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ loạn trên không trung, sau đó đột nhiên thức tỉnh, đầu đầy mồ hôi.

“Sao vậy?”

Anh đi tới ôm cô vào lòng.

“Em mơ thấy Minh Châu đang khóc, khóc rất dữ dội, em muốn đi lên phía trước khuyên cậu ấy nhưng lại không thể di chuyển được. Em nhìn thấy cậu ấy khóc, em rất đau lòng nên cũng muốn khóc theo “Không phải em chia tay nhưng em cũng rất khổ sở, không biết rốt cuộc bọn họ thế nào nữa. Minh Châu nói không yêu Ôn Mạc Ngôn, thật ra thì em không hể tin một chút nào cả.”

“Em không tin thì có ích gì chứ, quan trọng nhất là rốt cuộc Ôn Mạc Ngôn có tin hay không.” Cô Thành Trung nói một câu trung tím đen, nhắc nhờ cô điểm quan trọng trong chuyện này.

Bọn họ có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là Ôn Mạc Ngôn có tin không?

Hứa Trúc Linh cũng biết đạo lý dễ hiểu này, thế nhưng đến bây giờ Ôn Mạc Ngôn vẫn còn tự giảm mình trong phòng, anh ấy nghĩ như thế nào cũng không ai biết được.

Ôn Mạc Ngôn đều không hề ăn cơm trưa và cơm tối, ngày hôm sau quả thật Ôn Thanh Hoàn lo lắng không thôi, cũng gọi người đến định sẽ cưỡng ép tháo cửa ra. Thế nhưng không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại mở cửa ra từ bên trong, bước ra ngoài.

Cả một ngày một đêm không ra ngoài, Ôn Mạc Ngôn giống như biến thành một người khác vậy.

Đôi mắt dịu dàng ngày thường, giờ phút này đã trở nên ác liệt kinh người.

Cả một khoảng thời gian dài không đeo mắt kính, bây giờ cũng đã đeo lên một lần nữa, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phương.

“Ôn Mạc Ngôn, rốt cuộc em cũng ra rồi, có đói bụng không? Chị hâm nóng canh lại cho em nhé?”

Ôn Thành Hoàn vòi vàng nói, mới chỉ một ngày ngắn ngủi không thấy, thế nhưng tại sao cô ấy lại cảm thầy On Mạc Ngôn gầy đi rất nhiều nhịp

Trong mặt anh ta đỏ ngầu lên, khiến người khác nhìn thấy vô cùng đau lòng.

Ôn Mạc Ngôn thấy dấu tay trên mặt cô ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất thì đau lòng vuốt ve.

“Còn đau không chiến “Không đau, chỉ cần em tốt thì chị có thể nào cũng không đau”

“Chị, Ôn Phước toàn quyền giao cho em xử lý có được không?”

“Em muốn… hoàn toàn tiếp quản Ôn Phước sao?”

“Vâng ạ, có thể không?”

“Đương nhiên có thể rồi, chị sẽ giúp…

“Không cần đầu chị, em sẽ khiến cho Ôn Phước như mặt trời ban trưa. Chị chỉ cần tin tưởng em là được, cứ buông tay để em đánh một trận đi

Ngay sau đó, anh ta bước nhanh ra bên ngoài, cũng không quay đầu lại nữa.

Ôn Thanh Hoàn hỏi anh ta đi đâu, thế nhưng anh ta cũng không đáp lời.

Cả nhà lo lắng đợi hơn nửa ngày, cuối cùng Ôn Mạc Ngôn mới trở về, cầm theo một hợp đồng gia hạn quay lại

Bellmann đồng ý cho giao hàng chậm một tháng, như vậy đẩy nhanh tốc độ sẽ vừa kịp lúc, hơn nữa cũng không cần bồi thường gấp tiền vi phạm hợp đồng.

Lúc Ôn Thanh Hoàn nhìn thấy hợp đồng kia đã vô cùng khiếp sợ: “Làm sao em làm được vậy?”

“Em và con gái thứ hai Christie nhà Biellmann có quen biết “Cái gì?”

“Chẳng phải cô ta thích em sao? Hơi lợi dụng một chút, nói vài lời khen thì cô gái nào cũng sẽ dễ dàng mắc câu mà thôi.”

“Vậy em muốn đính hôn luôn sao?”

“Không, lừa gạt cô ta chút mà thôi, cần gì phải tích cực như vậy chứ?”

Khóe miệng Ôn Mạc Ngôn khẽ cong lên, lúc nói vài lời tình cảm thì đáy mắt đều tràn ngập vẻ khinh thường.

Giống như trong mắt anh ta, những thứ tình cảm, hôn nhân không hề đáng giá một đồng vậy,

Ôn Thanh Hoàn ngây người như phỗng nhìn ôn Mặc Ngân, hiện tại anh ta hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ dịu dàng ấm áp trước kia,

Bây giờ… cả người đều tràn đầy dã tính, dữ tợn giống như yêu ma vậy.

Ôn Mạc Ngôn đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi rồi, còn đáng sợ hơn việc có nhân cách thứ hai nữa.

“Chị, em mệt rồi, err lên lầu nghỉ ngơi đây.”

Ôn Thanh Hoàn ngạc nhiên nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, trong lòng không biết dâng lên cảm xúc gì.

Cô ấy thật sự đã tự tay giết chết em trai ruột của mình rồi, bây giờ người trước mặt cứ như một người hoàn toàn xa lạ vậy, không hề có một chút cảm giác quen thuộc nào cả.

Cô ấy nhìn vào hợp đồng, đôi mắt hiện lên chút phức tạp.

“Thanh Hoàn, tôi đã giải quyết xong phiền phức của chị rồi, tôi nghĩ tôi cũng không cần ở đây lâu thêm nữa. Tôi đã đặt khách sạn, định sẽ đưa Trúc Linh đi chơi hai ngày rồi về, cô ấy còn phải đi học nữa.”

“Không ở đây sao?”

“phát sinh quá nhiều chuyện rồi, nhà họ Ôn cũng phải cần thời gian điều chỉnh lại. Dù sao đây cũng là chuyện nhà của mọi người, dường như tôi cũng không có tư cách nhúng tay vào, hy vong… chị sẽ không hỏi Ôn Thanh Hoàn nghe vậy thì hơi cứng họng, biết anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện trước kia.

Thế nhưng cô ấy không có lựa chọn, vì đại cuộc nên đành phải như vậy.

Tình cảm có thể buông tha, mất rồi tìm lại được.

Còn sự nghiệp thì một khi thất bại sẽ không thể trở mình được nữa.

Tư tưởng của cô ấy và Cổ Thành Trung luôn đi ngược nhau.

Cổ Thành Trung rời khỏi nhà họ Ôn, dọn vào khách sạn ở.

Hứa Trúc Linh nghe không hiểu cuộc đối thoại của hai người họ, thế nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Cổ Thành Trung luôn luôn kính trong chị Thanh Hoàn, làm sao hai người họ lại phát sinh mâu thuẫn chứ